Tô Hà - 1
Cập nhật lúc: 2025-09-17 04:12:01
Lượt xem: 264
Ngày ly hôn ở Cục Dân chính, Kỷ Tiêu Bạch cùng đến với chị kế của .
giống như thường ngày tranh cãi với , suốt quá trình chỉ yên lặng nộp giấy tờ, ký tên.
Khi rời , thấy đang an ủi chị kế:
“A Lân, em đừng tự trách nữa, cô sẽ thật sự ly hôn . Mấy năm nay quả thật nuông chiều cô quá, như thế cũng , mượn thời gian để mài bớt tính khí cô , nếu thì cuộc sống của em và Hạo Hạo cũng chẳng dễ dàng gì.”
Chị kế khẽ thở dài: “Tiểu Bạch, là em dẫn Hạo Hạo dọn , lỡ như một tháng cô vẫn nguôi giận, hai thật sự ly hôn, thì em thành kẻ .”
Kỷ Tiêu Bạch phát một tiếng nhạt.
“Không thể nào. Cô chẳng qua dựa thời gian một tháng bình tĩnh mới lấy ly hôn để uy h.i.ế.p thôi, em cứ chờ xem, đến ngày đó, Tô Hà tuyệt đối sẽ xuất hiện!”
“Vậy thì em yên tâm …”
01
Gió to.
Khi Lâm Lân bước xuống xe, thể gió thổi lảo đảo, loạng choạng hai bước ngã lòng một đàn ông bên cạnh.
Kỷ Tiêu Bạch theo bản năng vươn tay, ôm lấy vai cô .
Anh cúi đầu , dường như định gì đó với trong lòng, thì bỗng thấy từ chỗ rẽ .
Chỉ trong khoảnh khắc , sắc mặt liền lạnh xuống, ngay cả giọng cũng như nhuốm băng giá.
“Tô Hà, em đừng nghĩ lung tung, chỉ tình cờ đỡ A Lân thôi, đây là Cục Dân chính, chú ý hình tươ…”
“Vào .”
cắt ngang lời , thẳng bước bên trong.
Anh khẽ ngẩn .
Dù đây, hễ gặp tình huống như , nhất định sẽ giống như bắt quả tang mà oán trách, giận dữ mắng chửi hai họ một trận.
Rất nhanh, lẽ xác định điều gì đó, khi về phía đại sảnh, lưng liền vang lên một tiếng thở dài quen thuộc.
Khu vực chờ.
Kỷ Tiêu Bạch đối diện , Lâm Lân bên cạnh .
Anh nhíu mày, nhạt nhẽo cất tiếng:
“Lát nữa đưa Hạo Hạo phỏng vấn trường tiểu học tư, nên tiện đường đưa con cô cùng, chứ cái chuyện nực như kiểu A Lân tâm tư mờ ám thị uy với em gì .”
Lâm Lân xong, liền oán trách trừng mắt một cái: “Tiểu Bạch, bình thường chuyện với em chẳng dịu dàng , đối với Tô Hà cứng nhắc thế , mau bớt lời !”
Kỷ Tiêu Bạch mím môi, thêm gì.
“Tô Hà, cố ý xuống xe theo đây là khuyên em thêm nữa. Dù cũng là một nhà, trách em vì hiểu lầm đây với . Hôn nhân dễ dàng, ngàn vạn đừng vì một lúc xúc động mà phá bỏ!”
Lâm Lân xong, mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/to-ha/1.html.]
Cô một gương mặt đoan trang khí chất, lời thong thả, từ tốn, khiến khác cảm thấy dịu dàng mà trí tuệ, dễ dàng tin cậy.
gì, ánh mắt vượt qua cô , rơi màn hình gọi phía lưng.
Bây giờ đang là 9, là 12, còn cách 3 .
Mỗi tính 15 phút, ước chừng vẫn cần 45 phút nữa.
lặng lẽ đếm trong lòng.
02
“Tô Hà, em thể đừng trẻ con như ! A Lân là chị của , ít nhất em cũng nên dành chút tôn trọng. Thái độ của em thế khiến khác khó chịu.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ánh mắt rời khỏi màn hình, rơi xuống hai đối diện.
Kỷ Tiêu Bạch đang cau mày khó chịu chằm chằm .
Trong mắt tràn ngập sự trách móc quen thuộc và vẻ mệt mỏi của thời gian .
Bên cạnh, Lâm Lân khẽ gượng, nghiêng đầu .
Cô quả thật giỏi thể hiện cái kiểu “im lặng còn hơn ngàn lời” trong những tình huống khác .
“Vậy thì hãy an ủi chị của cho .”
thản nhiên một câu.
Trên mặt Kỷ Tiêu Bạch thoáng qua một tia tức giận, giọng điệu kìm nén, mang chút áp lực cất lời:
“Em thế , bắt đầu nhằm A Lân. Tô Hà, con luôn trả giá cho sự bướng bỉnh của , nếu quá đáng, thể ngay cả cơ hội thu dọn hậu quả cũng còn .”
Lời về , mang ý cảnh cáo.
lặng lẽ chăm chú Kỷ Tiêu Bạch.
Anh tướng mạo tuấn, dáng cao lớn, giọng trầm dày mạnh mẽ, bề ngoài quả thật gì để chê.
Trước đây, mỗi tranh cãi, luôn đùa: “Thôi bỏ , nể cái gương mặt của , thì theo .”
Hoặc là những lúc do công việc bệnh viện ngày đêm đảo lộn khiến khó ngủ, liền bảo mỗi tối thì thầm bên tai, để giọng của đưa giấc ngủ an .
Công ty gia tộc của chẳng liên quan gì đến , còn nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu, quỹ đầu tư hôn nhân đều chia đôi.
Hôm đó, ghế sofa tầng một, đưa bản “Thỏa thuận ly hôn” cho Kỷ Tiêu Bạch, lúc đang dẫn con Lâm Lân ngoài thăm cha mắc chứng Alzheimer của .
Anh chỉ liếc qua một cái: “soạt soạt” ký tên hất cửa bỏ .
Lần , cũng chẳng thèm gì, ký xong liền bỏ , dứt khoát đến mức giống như một trò chơi hề nghiêm túc.
Bước khỏi đại sảnh Cục Dân chính, gió vẫn ngừng.
Trên xe đầy những chiếc lá rơi bay tán loạn khắp nơi.
Khi đang kiên nhẫn dọn dẹp chậm rãi, thì thấy giọng của Kỷ Tiêu Bạch gió cuốn truyền đến.
Anh đang an ủi Lâm Lân.