Trời khuya, Thủy Nguyệt gấp chiếc máy tính, bước ngoài ban công, gió đêm lùa lành lạnh, căn nhà là của một chị gái bụng, vì chuyển về quê trông coi già đau yếu nên để cho cô thuê.
Nhớ đến chuyện lúc chiều, Thủy Nguyệt vẫn còn thấy sợ. Thầm nghĩ trái đất tròn thật, cô thế mà gặp đàn ông nhờ ô và còn cứu, giây phút ở trong lòng đó dường như cảm nhận thấy một điều gì đó quen.
Cô bắt đầu nhớ tới Văn Phong , bao nhiêu năm trôi, cô đếm từng cơn gió đông lạnh lẽo, ảnh hình biền biệt nơi nao chẳng còn mong ngày hội ngộ, còn nhớ quên.
Màn đêm dần trốn, ban mai đến gần. Giọt sương sớm cánh hồng nhẹ nhàng vỡ đôi, làn khói thoảng mùi hương từ ly cà phê làm Vỹ Đình cảm thấy thật nhẹ nhõm, ngần thời gian, cuối cùng cũng thể gặp cô, ôm cô trong lòng và đưa cô về. Đang thả hồn theo dòng nhạc êm ái thì chiếc điện thoại bàn khẽ rung, màn hình hiện lên tên Lâm Kiến Quốc.
- Có chuyện gì? – Vỹ Đình nhẹ giọng hỏi.
- Cà phê ? – Kiến Quốc hỏi .
- Tôi uống ở nhà .
- Chủ tịch Vương đúng là keo kiệt, thế thì quán sẽ bán cho ai hả?
- Cho .
Kiến Quốc xong, cúp máy cái rụp, thể nào khiến bản tự kỷ như Vỹ Đình , thế nên hạ quyết tâm mùa đông kiếm bằng một cô bạn gái.
Nốc một hết ly , ung dung lái xe đến tiệm tóc. Tên chủ quán bóng bẩy thấy Kiến Quốc thì như bắt vàng, mỉm tủm tủm tỉm, mắt đá lông nheo.
Nếu tên cắt tóc thì cho thêm tiền cũng chẳng tới vì khá là xa. Cái tiệm tuy lụp xụp nhưng sạch sẽ, hơn nữa cũng quen , những thói quen từ bỏ.
Vừa cắt quả đầu xong, bước thì nhác trông thấy bóng dáng cô nhân viên kiêu kỳ hôm qua, thế là nhanh chóng bám đuôi, vứt luôn cái xe ở cửa tiệm. Nhìn cô gái tay xách nách mang mà bộ, đoán chắc nhà cô ở gần đây thôi.
Trên tay Thủy Nguyệt lỉnh kỉnh những hộp đựng tài liệu và thức ăn mới mua từ siêu thị. Được một đoạn thì cảm giác đang theo dõi theo nên cô vội thật nhanh. Kiến Quốc thấy cô nàng đột nhiên tăng tốc liền mau mắn phóng theo.
Đến con hẻm thì mất dấu, đang ngó nghiêng qua bỗng một tiếng bốp ngay giữa mặt , đau ơi là đau, tưởng như thiên thạch rớt xuống, vội đưa tay ôm lấy, la oai oái.
- Lâm… Lâm phó tổng. – Thủy Nguyệt sợ hãi, lắp bắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-13-bua-com-boi-thuong-1.html.]
Kiến Quốc hé mắt cô gái, nếu là khác chắc chắn sẽ tẩn cho một trận nhưng đằng là nàng thơ trong lòng nên đành thôi.
- Anh chảy m.á.u . - Giọng Thủy Nguyệt run run.
- Nguyệt nhi, em là của ma giáo hả? Sao tay tàn nhẫn như ?
- Tôi xin .
Thấy cô tỏ vẻ ân hận, liền chớp lấy cơ hội ăn vạ. Cuối cùng, Thủy Nguyệt đành đưa về nhà. Vết thương tuy nhỏ nhưng cái mũi của Kiến Quốc sưng phù lên, trông chẳng khác nào chú hề. Cô nhẹ nhàng lau sạch m.á.u bôi thuốc cho . Kiến Quốc vờ suýt soa kêu đau, ở cự ly gần như , thấy đôi mắt cô thật buồn.
- Xong , chắc mấy ngày mới thể hết sưng. – Thủy Nguyệt làm bộ ân hận.
- Làm đây? Tôi chính là bộ mặt của Thịnh Vũ đấy, sang tuần còn bao nhiêu cái hẹn. Em ghét đến thế nào mà tay mạnh dữ ? – Kiến Quốc đà ghẹo tới.
- Không , đó là , cứ tưởng gã biến thái nào theo , nên… - Cô cố chống chế.
- Vậy nên… bây giờ em đang để gã biến thái nhà đấy.
- Anh thể ?
- Chưa. Tôi kiếm chút bồi thường chứ, sáng giờ vẫn ăn gì cả.
Nói xong, Kiến Quốc liền nhào đến bên túi thức ăn, nhanh nhẹn tóm lấy con cá mang làm thịt. Thủy Nguyệt bất ngờ quá thành ngớ ngẩn, chẳng phản ứng gì, cô bàn tay thoăn thoắt mà thầm nể phục, hỏi khẽ.
- Anh nấu ăn?
- Đương nhiên, lúc du học, cũng tự nấu lấy. – Kiến Quốc tự hào khoe.
- Được sếp nấu cho thế , chẳng tu mấy kiếp nhỉ?
- Nếu em chê, sẽ nấu ăn cho em cả đời. – Hắn nháy mắt tinh nghịch.
Thủy Nguyệt khẽ mỉm , đơn giản vì cô nghĩ đó chỉ là câu đùa. Ôm lấy bó rau đến bên bàn, cô nhặt hồi tưởng chuyện cũ. Lúc ở nhà Văn Phong, mỗi khi nấu cơm thì cũng sẽ xuống phụ cô thế , cá thịt sẽ giành làm hết, cô chỉ cần nhặt rau thôi.