Ví dụ như, có một buổi học tự chọn, tôi thức trắng cả đêm nên ngủ bù trong suốt buổi học. Sau giờ học, các bạn cứ bàn tán về giáo viên dạy thay đẹp trai thế nào — người đó chính là anh.
【Tiếc thật, không thấy mặt giáo viên dạy thay, không biết đẹp trai cỡ nào mà tụi con gái cứ bàn hoài. Tôi ngủ suốt buổi học. Vậy mà anh ấy chẳng đánh thức tôi. Thôi kệ, đẹp trai hay không cũng không quan trọng nữa, đúng là một người thầy tốt.】
Lại ví dụ khác, có lần mẹ tôi bệnh trở nặng, tôi ngồi khóc trong bệnh viện. Có ai đó đưa cho tôi một tờ giấy lau nước mắt. Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu “Cảm ơn.”
【Chắc là người nhà bệnh nhân khác thôi. Anh ấy thật tốt. Mong người thân của anh ấy cũng sớm khỏe lại.】
Tạ Hựu đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong cuộc sống của tôi.
Chỉ là… chỉ có tôi là không hề hay biết.
14
Mẹ tôi cũng rất hài lòng với Tạ Hựu.
Bà còn cùng anh bàn bạc về chuyện tổ chức hôn lễ.
Tôi không nói cho mẹ biết là tôi và Tạ Hựu đã từng “kết hôn” một lần, nhưng hôn lễ mà, làm thêm lần nữa cũng chẳng sao.
Sau khi rời khỏi nhà mẹ, trên đường về chúng tôi đi ngang qua Cục Dân chính.
Và thế là, vào một buổi chiều bình thường, nắng đẹp, gió nhẹ.
Tôi và Tạ Hựu chính thức nhận được giấy đăng ký kết hôn.
Về đến nhà, chúng tôi ngồi ngoài ban công tắm nắng.
Tôi lật xem đống nhật ký mang về từ nhà mẹ, cùng anh ôn lại quá khứ của mình.
Nắng chiều mùa xuân ấm áp dễ chịu.
Tôi ngáp một cái.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Có muốn vào phòng ngủ không?”
Tôi lắc đầu: “Muốn tắm nắng.”
Tựa đầu vào vai anh, tôi khẽ chợp mắt.
Chiều xuân dịu dàng, nắng vàng vừa vặn.
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ là một thị trấn nhỏ ở miền Nam giữa cơn giông bão.
Tôi trốn trong nhà.
Bên tai là tiếng gió gào thét.
Có ai đó che tai tôi lại.
“Em gái đừng sợ.”
Ngoại truyện • Tạ Hựu
Mùa hè và mùa thu ở các vùng ven biển miền Nam thường có nhiều bão.
Tôi được Lương Dư nhặt về vào một ngày có bão.
Cô bé cầm một chiếc ô nhỏ chạy vội về nhà.
Thấy tôi bên đường, cô ấy bước tới hỏi: “Anh ơi, sắp có bão rồi, sao anh không về nhà?”
Lúc đó tôi đang đợi vệ sĩ đến tìm.
Tất nhiên, tôi không nói cho cô ấy biết.
Thấy tôi không đáp lời, cô bé kéo tay áo tôi: “Sắp mưa rồi đó, nếu còn không đi sẽ bị ướt như chuột lột mất, nhà em gần đây thôi, về nhà em đi.”
Cô bé không kéo nổi tôi.
Thấy tôi không nhúc nhích, cô bé có chút hụt hẫng, ngẩng mặt lên hỏi tôi: “Sao anh không đi vậy?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô ấy nhỏ xíu, trông có vẻ rất dễ bắt nạt.
Tôi không hiểu sao lại đưa tay ra… véo má cô bé.
Cô ấy ngẩn người: “Sao lại véo em?”
Nhìn ngốc ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-ngay-giong-bao/8-het.html.]
Cô lẩm bẩm nhỏ xíu: “Véo thì véo, nhưng véo em rồi thì phải về nhà với em đó.”
Thế là cô dắt tôi về nhà cô.
Trong nhà chỉ có mình cô bé.
Cô kéo một cái ghế đẩu nhỏ, cố gắng với lên mặt bàn.
Lấy xuống hai cái bánh mì nhỏ, chia cho tôi một cái.
Sau đó lại đi lấy sữa, hộp sữa tận 1.8 lít, đối với cô bé thì quá to.
Cô ôm bình sữa loạng choạng bước đi, trông như một con chim cánh cụt nhỏ.
Khó khăn lắm mới tới được chỗ tôi, nhưng lại vặn không nổi nắp.
Đúng là ngốc thật.
Tôi giúp cô rót hai ly sữa, cô lập tức vui vẻ trở lại.
Chúng tôi ôm ly sữa, ngồi trong nhà cô bé chờ mẹ cô về.
Bên ngoài, mưa to gió lớn.
Đúng như cô nói, quả nhiên trời mưa thật.
Từng hạt mưa to như hạt đậu đập xuống thế giới, kèm theo tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm.
Tia chớp xé toạc buổi chiều âm u.
Cô bé hơi nhát gan, cuộn tròn người lại, vậy mà còn quay sang an ủi tôi: “Anh ơi đừng sợ, sấm sét rồi cũng sẽ hết thôi.”
Cũng chẳng biết là ai mới đang sợ thật nữa.
Lại một tia chớp xẹt qua, tôi đưa tay che tai cho cô.
“Em gái cũng đừng sợ.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh.
Cô ôm lấy tôi, nhưng vẫn cứng miệng: “Em không sợ đâu, em chỉ ôm anh vì sợ anh sợ thôi đó.”
Đáng yêu thật.
Chiều hôm đó sấm chớp đì đùng suốt cả buổi.
Gần tối, mẹ cô bé mới về.
Vừa thấy tôi, bà liền kéo cô bé lại.
“Lương Dư, sao con lại nhặt người về nhà nữa rồi? Lần này nhặt từ đâu về thế hả?”
Cô bé ôm lấy mẹ, làm nũng: “Bên đường đó, sắp mưa rồi, không đưa anh ấy về thì anh sẽ bị ướt mất, mẹ không được mắng Tiểu Dư nha~”
Ồ, thì ra cô tên là Lương Dư.
Hóa ra… cô không chỉ từng nhặt một mình tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học và quay lại trường cũ, tôi đã nhìn thấy cô tại buổi văn nghệ chào đón tân sinh viên.
Tôi vẫn nhớ cô.
Còn cô… không nhớ tôi.
Trong đêm trời quang gió mát của thành phố phương Bắc, tôi dường như nghe thấy tiếng gió tháng Bảy của miền Nam vang lên hai nhịp.
Và cả tiếng thì thầm bên tai năm ấy: “Anh ơi, để em ôm anh nhé, đừng sợ.”
Tôi si mê nhìn cô đang phát biểu trên sân khấu.
Lấp lánh rực rỡ như một mặt trời nhỏ.
Tôi muốn có được cô.
Tôi nhất định sẽ có được cô.
Làm sao bây giờ...
Lương Dư.
Tốt nhất là… em cũng phải thích anh.
(Hết)