TÌNH YÊU CHÁO TRẮNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:53:56
Lượt xem: 148

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 5

 

Bảy giờ tối, Lục Tư Yến về nhà.

 

Thấy đang chuyển đồ, sắc mặt lập tức đổi:

 

“Em thật sự dọn ?”

 

“Ừ.” – kéo thùng đồ cửa.

 

“Tại ?” – bước đến, định chặn .

 

“Chúng chuyện đàng hoàng …”

 

“Không còn gì để cả.” – .

 

“Những gì từng với em, em đều nhớ rõ ràng.”

 

Anh sững .

 

hít sâu một , chậm rãi :

 

“Ba sinh nhật, nào cũng cho em leo cây, nào cũng liên quan đến Tô Niệm Niệm.”

 

“Năm đầu tiên, buổi triển lãm gấp Tô Niệm Niệm cần giúp đỡ. Em thì ở nhà đợi đến nửa đêm, cái bánh sinh nhật cũng khô cứng .”

 

“Năm thứ hai, Tô Niệm Niệm bệnh, chăm sóc cô . Em một đến nhà hàng, ăn trúng bánh xoài dị ứng, nhập viện. Anh nhưng chỉ nhắn một câu: ‘Lần chú ý chút là .’”

 

“Năm nay, Tô Niệm Niệm tâm trạng . Em đợi ba tiếng ở nhà hàng, đến khi tới thì em ăn xong .”

 

Sắc mặt Lục Tư Yến càng lúc càng tái.

 

vẫn tiếp tục:

 

“Anh nhớ Tô Niệm Niệm thích ăn bánh bao hấp, sẵn sàng xếp hàng mua cho cô . suốt hai năm, từng mua nổi một cái bữa sáng cho em.”

 

“Anh nhớ cô thích chỗ đông , nhớ tâm trạng cô mấy ngày nay . chẳng hề em thích ăn gì.”

 

“Em cảm, sốt 38 độ, chỉ nhắn: Uống nhiều nước.”

 

“Cô tụt đường huyết, lập tức chạy tới đưa cô bệnh viện, còn mua trái cây, mua thuốc.”

 

“Bà ngoại em nguy kịch, mổ gấp thì bận họp.”

 

“Bà cô nhập viện thì thức trắng một đêm ở bệnh viện.”

 

“Anh để cô dọn nhà , mặc đồ của , chiếm gian của em. đây em chỉ rủ bạn đến chơi, bảo: Nhà là gian riêng tư.”

 

“Anh đợi dịp sẽ dẫn em xem phim, nhưng kéo dài suốt hai năm vẫn nào. hẹn một cái, lập tức đồng ý.”

 

một hết, vẻ mặt kinh ngạc của .

 

“Những chuyện , còn nhớ ?” – hỏi.

 

Anh mấp máy môi, lời nào.

 

“Lục Tư Yến, những gì với em, em đều nhớ rõ.”

 

, giọng bình thản.

 

“Hai năm qua, em quen với việc đến muộn, quen với những thất hẹn, quen với việc luôn đặt em ở phía Tô Niệm Niệm.”

 

bây giờ, em quen nữa.”

 

Mắt đỏ lên: “Xin , thật sự …”

 

“Không .” - cắt ngang.

 

“Chỉ là từng để tâm.”

 

“Sau sẽ đổi…”

 

“Không cần nữa.”

 

lắc đầu.

 

“Lục Tư Yến, chúng chia tay .”

 

Anh sững , cả như sét đánh.

 

“Em… em gì cơ?”

 

“Em , chúng chia tay.”

 

lặp , giọng bình tĩnh.

 

“Không !”

 

Anh đột nhiên kích động.

 

“Em thể chỉ vì mấy chuyện mà chia tay với !”

 

“Không vì mấy chuyện đó.”

 

thẳng mắt .

 

“Em chia tay là vì từng thật sự yêu em.”

 

“Anh yêu em!” - Anh gần như gào lên.

 

khẽ: “Anh yêu em ?”

 

“Vậy nếu bây giờ, em và Tô Niệm Niệm cùng tìm , sẽ đến với ai ?”

 

Giọng nghẹn .

 

đợi lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-chao-trang/chuong-5.html.]

 

Anh vẫn trả lời.

 

“Anh thấy , đáp án tự .” - kéo vali lên.

 

“Cho nên đừng yêu em nữa. Anh chỉ là quen với sự tồn tại của em mà thôi.”

 

“Anh…” - Anh biện minh.

 

lấy chìa khóa , đặt lên tủ giày:

 

“Cái trả cho .”

 

Rồi kéo vali bước khỏi cửa.

 

Lục Tư Yến đuổi theo, kéo tay ngoài hành lang:

 

“Đừng ! Chúng chuyện …”

 

“Không còn gì để nữa.”

 

giật tay .

 

“Sau , cứ chăm sóc cho Tô Niệm Niệm của .”

 

Anh ngẩn tại chỗ, bước thang máy.

 

Khoảnh khắc cửa thang máy khép , thấy gương mặt .

 

Đó là đầu tiên thấy .

 

trong lòng , hề gợn lên một chút sóng nào.

 

dọn căn hộ mới.

 

Không gian của riêng , yên tĩnh đến mức như từng tồn tại những điều đó.

 

Cuối tuần, bạn đến giúp sắp xếp.

 

“Cuối cùng cũng chịu rời bỏ tên cặn bã đó.” - Vừa dọn dẹp cô mắng.

 

“Ừ.” - treo quần áo tủ.

 

“Anh liên lạc với ?” – cô hỏi.

 

liếc điện thoại.

 

Hơn ba chục cuộc gọi nhỡ, một đống tin nhắn.

 

“Chúng chuyện một chút .”

 

“Em đang ở ? Anh gặp em.”

 

“Anh xin .”

 

“Em thể trả lời tin nhắn ? Anh thật sự .”

 

bật chế độ im lặng, cất điện thoại ngăn kéo.

 

“Xem liên lạc.” - Cô : “Cậu định trả lời?”

 

“Không cần thiết nữa.”

 

Chuông cửa vang lên.

 

mở cửa, lúc sắc mặt khó coi: “Lục Tư Yến đến.”

 

thở dài, cửa.

 

Lục Tư Yến bên ngoài, tay xách một đống đồ, trong đó cả đồ ăn, trái cây, hoa tươi.

 

“Anh em ở đây bằng cách nào?” – hỏi.

 

Anh :

 

“Chúng thể chuyện một chút ?”

 

“Không còn gì để cả.”

 

“Anh xin em đấy.” - Đôi mắt đỏ hoe.

 

“Chỉ mười phút thôi, mười phút là .”

 

.

 

Cuối cùng vẫn để nhà.

 

Bạn lườm một cái, nhưng vẫn điều lui phòng ngủ.

 

Lục Tư Yến giữa phòng khách, dáng vẻ cẩn trọng, dè dặt.

 

“Anh xin .” - Anh . - “Những năm qua là của .”

 

“Ừ.”

 

“Sau sẽ đổi. Anh sẽ nhớ em thích ăn gì, sẽ cùng em đón sinh nhật…”

 

“Không cần nữa.” - cắt ngang.:

 

“Những thứ gọi là của , luôn thứ tự ưu tiên. Em từng là đầu, cũng sẽ .”

 

“Anh thể đổi mà!” - Anh vội .

 

“Lục Tư Yến.” - thẳng mắt :

 

“Em đang điều kiện với . Em chỉ là đang cho : Chúng kết thúc .”

 

 

Loading...