Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÍNH TOÁN VỚI VỢ, TÔI RA ĐƯỜNG LÚC NÀO KHÔNG HAY - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 17:12:40
Lượt xem: 276

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghĩ đến cái không khí ảm đạm trong nhà, tôi chẳng buồn về.

 

Ai lại thích nhìn mặt mũi ủ rũ của một người phụ nữ suốt ngày khóc?

 

Vậy là tôi lái xe, vừa hát vừa chạy đến quán bar quen thuộc.

 

Đàn ông trung niên, cần chút "gia vị" cho cuộc sống.

 

Chơi bời đến 12 giờ khuya mới về nhà, quả nhiên Đồng Đồng chưa ngủ.

 

Liếc qua thấy mắt cô ấy vẫn đỏ, chắc còn đang lo cho bệnh của mẹ.

 

Thật là phiền phức!

 

Tôi nhắm mắt lại, giả vờ mệt lả, đổ ập xuống giường than:

 

“Mệt quá, vợ ơi… anh thật sự không muốn làm nữa rồi!”

 

Cô ấy gọi tôi dậy đi tắm, tôi không buồn nhúc nhích.

 

Đến khi cô ấy thở dài, giúp tôi cởi áo, dùng khăn nóng lau mặt, rồi đắp chăn, tắt đèn và đi ra ngoài.

 

Trong bóng tối, tôi mở mắt.

 

Lấy điện thoại ra, cô sinh viên tôi mới quen ở bar đúng là lửa cháy rừng rực.

 

Tên gì ấy nhỉ?

 

À, có ghi trong dòng trạng thái:

 

"Đàn ông không biết Trạm Tiểu Loan, thì dù ngủ với Vũ Đằng Lan cũng uổng."

 

Hehe, đúng là yêu tinh.

 

Dạo gần đây tôi và Trạm Tiểu Loan quấn nhau như sam.

 

Dù sao Đồng Đồng cũng bận chăm mẹ, không có thời gian để ý đến tôi.

 

Nhưng tôi vẫn khó chịu, thi thoảng về nhà đến bát cơm nóng cũng chẳng có, tôi cưới vợ để làm gì?

 

Vậy nên, nhân dịp Ngày của Mẹ, tôi quyết định "dạy dỗ" cô ấy một trận.

 

Trên bàn ăn, mẹ tôi mặt dài như cái thớt, xử con dâu chưa bao giờ nhẹ tay:

 

“Đồng Đồng à, lấy chồng rồi thì khác con gái còn độc thân, mọi chuyện phải lấy nhà chồng làm trọng.

Bây giờ tụi con gái sướng chán, chứ như thời xưa thì cô còn được mang họ Trương à? Phải theo họ Từ của Đại Binh mới đúng!

Mẹ cô bệnh, thì đi thăm là được rồi, cô đâu phải con trai mà ôm hết? Vậy nhà chúng tôi tính sao?

Mà cô lớn tuổi rồi, còn không sinh cho nhà họ Từ một đứa nối dõi, cũng khó nói lắm đó.”

 

Hừ, tôi không ngờ mẹ vừa ra tay đã "chí mạng" như thế.

 

Ba lần sảy thai là nỗi đau của Đồng Đồng, dù thực tế là do tôi có vấn đề về nhiễm sắc thể.

 

Nhưng tôi đã sửa kết quả khám sức khỏe, cô ấy hoàn toàn không biết, cũng chưa từng nghi ngờ.

 

Trước khi mẹ cô ấy phát bệnh, cô còn ngày ngày đến bệnh viện canh giờ rụng trứng, giục tôi "trả bài".

 

Tôi thì phát ngán lên rồi!

 

Quả nhiên, lời mẹ vừa nói xong, mặt Đồng Đồng tái nhợt.

 

Cô ấy nhìn tôi như cầu cứu — tôi giả vờ không thấy.

 

Chỉ có anh rể đứng dậy, lịch thiệp gắp món cô ấy thích để trước mặt.

 

Mẹ kiếp, cái kiểu đạo đức giả đó khiến tôi phát ớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-toan-voi-vo-toi-ra-duong-luc-nao-khong-hay/2.html.]

Ngoài cái mặt ưa nhìn, cả ngày bày ra vẻ thanh cao, xem tiền như rác — diễn cho ai xem?

 

Đồng Đồng vẫn không ăn miếng nào, lại nhìn tôi một lần nữa.

 

Ánh mắt cô lạnh như băng.

 

Như thể đang trách móc tôi.

 

Mẹ nó, tôi không ăn bài này!

 

Tôi bấm điện thoại, giả vờ nhận cuộc gọi:

 

“Alo, giám đốc Trần ạ? Vâng vâng, em đến ngay!”

 

Ban đầu định nể mặt giúp vợ một chút, nhưng giờ tôi chẳng buồn can thiệp.

 

Vừa cúi xuống xỏ giày, tôi thấy Đồng Đồng bật khóc.

 

Anh rể lại chìa khăn giấy.

 

Mẹ tôi còn tiếp lời lải nhải:

 

“Cô cũng nên hiểu chuyện một chút. Chuyện bên nhà mẹ thì ý tứ là được,

còn Đại Binh bận biết bao nhiêu, đều vì cái nhà này đấy!

Mẹ cũng xót lòng lắm!”

 

Tôi do dự một thoáng, rồi mở cửa đi thẳng không quay đầu lại.

 

Từ hôm đó, không khí trong nhà trở nên vô cùng gượng gạo.

 

Trương Đồng Đồng không còn như trước, không hỏi han, không ân cần săn sóc.

 

Tôi biết cô ấy cố tình "để tôi một mình", chờ tôi xuống nước dỗ dành. Dù sao cũng là vợ chồng bao năm, tôi nhường cô ấy chút thể diện.

 

Cuối tuần, tôi chủ động đề nghị đưa Đồng Đồng đến bệnh viện thăm mẹ vợ.

 

Thành thật mà nói, mẹ vợ tôi đối xử với tôi còn tốt hơn cả mẹ ruột. Lúc nhìn bà gầy gò tiều tụy nằm trên giường, tôi cũng thấy xót.

 

Bên giường bệnh, vợ tôi nước mắt ngắn dài, nhiều lần nhấn mạnh: "Đừng tiếc tiền, phải cố cứu lấy mẹ."

 

Trong lòng tôi lạnh tanh:

Không có tiền thì lấy gì cứu?

Cô thực tế lên một chút đi.

 

Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi bước đi thật nhanh.

 

Không nói, nhưng tôi muốn cô ta biết — tôi không vui.

 

Là phụ nữ trong nhà, không nên nói những lời như vậy về nhà mẹ đẻ trước mặt chồng.

 

Lên xe, tôi ngoảnh lại bảo:

 

“Anh còn phải tăng ca, em tự bắt taxi về nhé.”

 

Tay cô dừng lại trên tay nắm cửa, ánh mắt nhìn tôi rất sâu, khiến tôi thấy hơi khó chịu.

 

Nhưng tôi đạp ga phóng đi — bỏ cô ta lại sau lưng không chút do dự.

 

Qua chuyện mẹ vợ, tôi càng ngộ ra một đạo lý:

Đời người nên vui chơi tận hưởng khi còn có thể.

 

Đang lái xe, tôi lại nghĩ tới Trạm Tiểu Loan.

 

Tôi nhắn tin mời cô ấy ăn bò bít tết.

 

Cô ấy vui vẻ nhận lời, khác hẳn với vợ tôi — ăn gì cũng phải xem có mã giảm giá hay không.

 

Mua bò nội địa về chiên cho tôi rồi bảo "giống wagyu", giống cái quái gì!

 

 

Loading...