Tỉnh Ngộ Tuổi 30 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-30 02:10:33
Lượt xem: 556
Hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của tôi, cũng là kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Tôi đứng một mình trước quầy Hermès ở trung tâm thương mại Vạn Thịnh, ngẩn ngơ nhìn chiếc túi phiên bản giới hạn.
Nói không cô đơn là nói dối.
Ba năm qua, Uông Viễn Thanh càng ngày càng lạnh nhạt với tôi.
Từ những lời mật ngọt thuở ban đầu, đến bây giờ... ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng buồn dành cho.
“Thưa cô, chiếc túi này thật sự rất hợp với cô ạ.”
Nhân viên bán hàng nở một nụ cười niềm nở.
Tôi vừa định thanh toán thì một người phụ nữ son phấn lòe loẹt bất ngờ lao đến, giật phắt chiếc túi khỏi tay tôi.
“Đồ đàn bà già, cái túi này tôi vừa ý rồi! Tránh ra!”
Cô ta mặc toàn đồ hiệu, ánh mắt đầy khinh khỉnh, giọng nói sắc như d.a.o rạch thẳng vào tai.
“Là tôi lấy trước, mọi chuyện nên theo thứ tự chứ?”
Tôi nhíu mày, cố giữ phép lịch sự.
“Thứ tự gì mà thứ tự! Tôi thích nó thì nó là của tôi!”
Cô ta cười khẩy, lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Loại đàn bà già như cô mà cũng dám tranh giành với tôi sao?”
Tôi cảm nhận rõ ánh mắt của mọi người đang dồn về phía chúng tôi.
“Này, cô thật quá đáng! Rõ ràng tôi cầm trước mà!”
Tôi vừa với tay định giành lại thì…
Chát!
Một cái tát giáng thẳng lên mặt tôi.
“Con đàn bà già này, nể mặt nói chuyện với cô rồi mà vẫn không biết điều à!”
Cơn đau bỏng rát lan ra khắp má.
Tôi ngơ ngác ôm mặt, hoàn toàn choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đối xử với tôi như thế.
Nhân viên bán hàng đứng một bên không những không can ngăn, ngược lại còn xu nịnh nói:
“Cô Trần, đúng là chiếc túi này hợp với cô thật. Tôi gói lại ngay cho cô!”
Trần Tư Mễ ngẩng cằm kiêu ngạo, nhìn tôi với vẻ đắc thắng.
Ra là khách quen của nơi này.
Tôi nhìn khuôn mặt đổi trắng thay đen của nhân viên kia, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Chỉ vì tôi ăn mặc đơn giản, còn cô ta đeo đầy kim cương đá quý… thì tôi đáng bị ức h.i.ế.p sao?
Đúng lúc ấy, Trương Mãnh vệ sĩ của tôi từ cửa bước vào.
Anh ta đầu húi cua, mắt sắc như dao, vóc người to lớn.
Anh ta thường ngày ít nói, nhưng vô cùng trung thành.
“Phu nhân, cô không sao chứ?”
Anh nhìn thấy dấu tát trên mặt tôi, ánh mắt lập tức ánh lên sát khí.
Không chờ tôi trả lời, anh lập tức tóm lấy cổ tay Trần Tư Mễ, phản đòn bằng… mười cái bạt tai dứt khoát.
Chát! Chát! Chát!
Cô ta bị đánh đến mức khóe miệng rỉ máu, tóc tai rối tung, đôi khuyên tai đắt tiền cũng bay xuống đất.
“Anh dám đánh tôi?!”
Giọng Trương Mãnh lạnh như băng:
“Nếu còn dám hỗn với phu nhân, tôi sẽ phế luôn cô.”
Sự việc thu hút đám đông vây quanh.
“Các người, các người… cứ đợi đấy cho tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-ngo-tuoi-30/chuong-1.html.]
Cô ta lảo đảo đứng dậy, rút điện thoại đính đầy đá ra, vừa khóc vừa gọi:
“Chồng ơi! Em bị đánh ở trung tâm thương mại Vạn Thịnh! Họ bắt nạt em! Hu hu hu…”
Đầu bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp, dịu dàng:
“Bảo bối đừng khóc, là đứa ngu nào dám động vào em? Anh tới ngay đây!”
Đó rõ ràng là giọng của Uông Viễn Thanh!
Trần Tư Mễ cúp máy, quay sang nhìn tôi, mặt sưng phù nhưng vẫn cười gằn:
“Chồng tôi là tổng tài Tập đoàn Vạn Thịnh. Mấy người c.h.ế.t chắc rồi!”
Quản lý cửa hàng nghe tới bốn chữ “Tổng tài Vạn Thịnh”, chân mềm nhũn như sắp quỵ.
Bà ta lập tức cúi rạp đầu xin lỗi Trần Tư Mễ, rồi quay sang tôi, hạ giọng khuyên can:
“Thưa cô, hay là cô xin lỗi cô Trần một tiếng, chuyện này xem như cho qua?”
Rõ ràng là muốn tôi nuốt cục tức này cho yên chuyện.
Tại sao chứ?
Tôi đứng yên tại chỗ, đầu óc vẫn còn ong ong.
Khó trách Uông Viễn Thanh ngày càng lạnh nhạt với tôi… thì ra là có người phụ nữ khác bên ngoài.
Tôi nhìn gương mặt đắc thắng của Trần Tư Mễ, cơn giận cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Xin lỗi á? Không đời nào!”
“Nếu chồng cô ta thực sự là tổng tài Tập đoàn Vạn Thịnh, vậy cái túi này tôi mua tặng cho cô ta rồi tôi sẽ quỳ xuống nhận lỗi với cô ta luôn!”
Uông Viễn Thanh… tôi muốn xem anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Chưa đầy mấy phút sau, Uông Viễn Thanh thật sự xuất hiện.
Anh ta đeo kính gọng vàng, mặc vest hàng hiệu, theo sau là hai quản lý an ninh của trung tâm thương mại.
Vừa bước vào, ánh mắt anh ta chỉ dán chặt vào Trần Tư Mễ người đang ngồi phệt dưới đất, khóc như mưa.
Anh ta lao tới, cẩn thận đỡ cô ta dậy.
“Bảo bối, là ai đánh em? Em có sao không?”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Không hề liếc tôi lấy một lần.
Ba năm lạnh nhạt, giờ đây tôi đã có được câu trả lời rõ ràng mà tàn nhẫn.
Tôi siết chặt nắm tay, nén giận.
Trần Tư Mễ nhào vào lòng anh ta, khóc lóc chỉ tay về phía tôi:
“Chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi! Chính con mụ già đó với tên vệ sĩ của cô ta đánh em!”
“Anh nhìn mặt em đi, bị đánh đến biến dạng rồi nè!”
Uông Viễn Thanh lúc này mới quay sang tôi, cau mày rõ rệt.
Tôi bắt gặp ánh lên một tia hoảng hốt trong mắt anh ta, nhưng nhanh chóng được che giấu.
“Hà Tinh? Là em à?”
Giọng lạnh tanh, cố tình cao giọng, như thể tôi là kẻ gây rối mất mặt anh ta.
“Sao em lại thế này? Ở ngoài đường gây sự, em không biết giữ chút thể diện cho mình à?”
Anh ta ngừng một lát, rồi nhìn Trần Tư Mễ, nói rành rọt:
“Tiểu Tư là em gái ruột anh vừa mới tìm lại được. Em sao có thể để người của mình ra tay với nó? Em mau xin lỗi đi!”
Tôi suýt bật cười vì lời nói trắng trợn tráo trở đó.
“Em gái ruột à? Uông Viễn Thanh, anh tưởng tôi ngu sao?”
“Cô ta gọi anh là ‘chồng’, còn ôm anh giữa chốn đông người kia kìa.”
Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn.
Những ánh mắt sắc như kim châm đổ dồn lên người tôi.
Sắc mặt Uông Viễn Thanh tối sầm lại, ánh nhìn âm u:
“Câm miệng! Tiểu Tư gọi anh là chồng, đó là cách gọi thân mật ở quê chúng tôi! Là biệt danh từ nhỏ!”