Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÌNH MẸ DUYÊN CON - Chương 28 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:41:52
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

-Tìm tôi? Chẳng phải em đã có gia đình rồi hay sao? Em đến đây tìm tôi không sợ chồng em ghen à?

-Anh muốn em có chồng đến như vậy hay sao?

-Sự thật thì em đã có chồng. Muốn hay không tôi cũng đâu làm gì được.

Thịnh liếc nhìn tôi lạnh lùng rồi đi qua tôi thẳng bước vào nhà, bỏ lại câu nói như hờn như trách dành cho tôi. Tự nhiên cảm giác này khiến tôi hụt hẫng và tủi thân lắm nhưng rồi lại nghĩ có lẽ là mẹ tôi nói tin đó cho anh biết nên anh mới buồn và bỏ về đây, giờ đây anh trách tôi cũng đúng. Thế nên dù có buồn đôi chút vì sự lạnh nhạt này của anh tôi vẫn không trách mà liền lẽo đẽo đi theo sau anh vào đến nhà.

Ngồi xuống ghế đối diện với anh , anh rót cho tôi một ly nước. Nhưng vẫn không hề nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi đăm đăm cho đến khi tôi mở lời trước

-Anh giận em à?

Thịnh lắc đầu rồi có hơi cười buồn

-Em có lỗi gì đâu mà phải giận em?

-Thế tại sao gặp lại em anh tỏ ra thái độ lạnh lùng như thế? Anh có biết anh như này làm em buồn lắm không?

-Gặp lại rồi được gì khi em đã có chồng rồi?

-Thế lần trước anh bảo anh yêu chị Dung vậy chị Dung đâu rồi?

Nghe tôi hỏi câu này, gương mặt Thịnh hơi khựng lại sau đó giả vờ hắng giọng rồi anh nói cho qua

-À Dung vừa về thành phố lấy ít đồ, Dung vừa mới đi là em tới đó?

Nghe anh nói mà tôi chỉ biết cười thầm vì lời nói dối không thuyết phục của anh

-Vậy chị Dung đi rồi em ở đây với anh đến khi chị Dung quay lại.

Thịnh bất ngờ nhìn tôi nói

-Không được. Anh không muốn Dung về gặp em sẽ hiểu lầm. Với lại còn chồng em nữa. Cậu ta chắc cũng không thể chấp nhận vợ mình lại ở cùng người đàn ông khác. Em về đi…

-Em không có chồng!

-Hả?

Thịnh lại ngạc nhiên lần nữa, còn tôi lại mỉm cười nhắc lại cho anh nghe

-Em chưa có chồng? À mà đúng hơn em bỏ chồng em cách đây một tháng rồi. Bây giờ em tự do?

Thịnh như không tin? Anh nhíu mày hỏi tôi?

-Tại sao?

-Tại em bị thương anh rồi?

Thịnh đứng hình không nói gì nữa cả, còn tôi cũng chủ động đứng lên rồi đi vòng lại chỗ anh đang ngồi. Không nhịn nữa tôi đưa tay ôm lấy cổ anh từ đằng sau. Thủ thỉ vào tai anh những lời thương nhớ.

-Anh đừng né tránh em nữa, chị Dung đã nói cho em biết anh và chị không hề có tình cảm gì rồi.. và chuyện của em với Thành cũng không như anh nghĩ đâu. Em yêu anh, không muốn chúng ta rời xa nhau nữa. Thời gian qua xa cách đối với em đã đủ nhớ anh lắm rồi.

Tôi phụng phịu nói ra nỗi lòng mình cho anh hiểu và nghe rõ cả tiếng nhịp tim anh đập mạnh trong lồng n.g.ự.c khi từng lời nói thật lòng của tôi thốt ra.

Ngay sau khi tôi dứt lời anh cũng liền xoay người lại, ánh mắt nhìn tôi không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa. Anh chủ động kéo tôi ngồi lên người anh, đem cả chân tình vòng tay ôm tôi vào lòng.

Giọng anh trầm thấp

-Anh cũng nhớ em!

Nghe câu này của anh tim tôi như vỡ òa. Một cảm xúc ngọt ngào xông lên đến tận mũi… khẽ rút vào lòng anh. Tôi giận hờn trách móc

-Vậy tại sao lúc nãy gặp lại, anh còn bơ em hả?

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi rồi khẽ cười

-Vì đột ngột gặp lại em nên anh không biết mình phải làm sao cho đúng. Chứ khi nãy cũng muốn chạy tới ôm em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ lắm rồi.

-Có thật không?

-Thật…

Tôi phì cười rồi lại rút sâu vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp sau bao ngày xa cách. Còn Thịnh cũng thế, anh cứ ôm tôi trong lòng, cả hai không nói gì chỉ ôm lấy nhau thật chặt. Lắng nghe trong trái tim mình đang đập lên dồn dập những nhịp tim yêu thương…

Tôi ở nhà Thịnh mấy hôm liền, trong những ngày đó tôi với anh tận hưởng thật nhiều hạnh phúc, hằng ngày anh dẫn tôi ra đồng, cùng nắm tay nhau đi qua những đồng lúa chín, rồi lại theo anh ngồi trên chiếc xuồng nhỏ, anh chèo thuyền đưa tôi đi hái những búp sen hồng, dạo quanh dòng nước mênh m.ô.n.g của làng quê nhỏ nhưng thật bình yên và ấm áp tình người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-me-duyen-con/chuong-28-het.html.]

Rồi những buổi tối trời đẹp, anh lại cùng tôi ngồi trước sân ngắm ông trăng tròn. Kể cho nhau nghe những gì đã trải qua. Khi tôi kể đến chuyện của Thành. Thịnh không khỏi nhìn tôi bất ngờ, anh còn đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn hằn trên cổ tôi. Anh hỏi

-Em còn đau không? Anh không nghĩ chỉ mới thời gian ngắn thôi mà em lại phải chịu đựng những chuyện kinh khủng như vậy?

Tôi dựa đầu vào người anh rồi nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Thật sự đáng sợ lắm, xém chút là tôi đăng xuất luôn khỏi cuộc đời này rồi. Nhưng may thay trời còn thương còn cho tôi và anh có cơ hội gặp lại.

-Chuyện qua rồi anh ạ. Cũng may nhờ có lần đó mà em có thể thoát khỏi Thành một cách dễ dàng.

-Ngốc này, chuyện như vậy mà em còn bảo may được à?

-Đúng mà anh…may mắn lắm nên em với anh mới được gặp lại… à mà anh nè cuối tuần này anh về nhà gặp ba mẹ với em đi?

Tôi ngước lên nhìn Thịnh và đề nghị nhưng Thịnh nghe xong lại không nói gì chỉ ôm chặt tôi vào lòng, rồi cứ xuýt xoa sờ vào vết thương của tôi…

Mãi một lúc vẫn không nghe anh trả lời, lại nhìn như anh có chút đắn đo khó nói nên tôi liền tiếp tục hỏi lại anh

-Anh sao vậy? Sao không trả lời em?

Thịnh buông tôi ra, tự nhiên anh có chút trăn trở và thở dài.

-Anh sợ ba mẹ em lại phản đối. My nè dù chúng ta yêu nhau, nhưng cái khoảng cách giữa em và anh còn lớn lắm.

Tôi hiểu ra anh đang nghĩ gì nên liền khuyên anh

-Ba mẹ em đã hiểu rồi, sẽ không phản đối nữa đâu anh yên tâm đi.

-Anh!

-Anh không yêu em hả?

-Anh có?

-Vậy có về với em không?

-Ừm… về thì về?

Tôi mỉm cười, lại ngồi tựa vào anh. Cả hai cùng nhau ngắm sao cho đến khi gần sáng, khi những ngôi sao rơi xuống gần hết mới chịu vào nhà ngủ…Nằm chung một giường, anh vòng tay sang cho tôi gối đầu. Hôm nay tự nhiên tôi lại thấy vui nên cứ nhìn anh cười tủm tỉm miết. Còn anh thấy tôi là lạ nên liền nhìn và cau mày hỏi lý do

-Em có chuyện gì vui à?

Tôi tủm tỉm nói

-Nhớ lại chuyện đã qua nên e buồn cười không ngủ được anh ạ?

Thịnh lại nhìn tôi kiểu khó hiểu?

-Em buồn cười chỗ nào nói anh nghe xem?

-Thì buồn cười là do em chủ động trước anh đó. Như tối nay cũng thế, giống như em đang muốn cưới anh chứ không phải em.

Lần này nghe tôi nói vậy Thịnh chỉ biết lắc đầu trước tôi. Anh nhìn tôi nghĩ gì đó rồi tự nhiên thấy gương mặt anh bí hiểm. Đột ngột anh nhõm dậy, bất ngờ chòm qua người tôi nói một câu khiến tôi đỏ cả mặt.

-Để em chủ động mãi anh cũng thấy mình thật vô dụng. Thôi thì bây giờ anh bù đắp lại cho em chịu không?

Tôi nhìn anh nghi hoặc trong lòng, cũng đoán biết anh đang định muốn gì? Nhưng dù sao tôi cũng là con gái, lại là lần đầu nên cũng xấu hổ lắm chứ. chớp chớp mi mắt tôi quay đi ngại ngần không dám nhìn thẳng anh mà chỉ lên tiếng thật nhỏ

-Anh nói gì em không hiểu?

Thịnh phì cười, đưa tay xoay người tôi lại đối diện với anh rồi thì thầm

-Vậy thì để anh hành động cho em hiểu. Chịu không?

Tôi…"Chịu chứ? Tới luôn anh ạ!))

….

Cuối tuần đó anh chở tôi trở về gặp ba mẹ tôi. Thật ra trước đó hai ngày ba mẹ tôi cũng đã gọi điện giục tôi và anh về rồi nên lần này Thịnh không còn thấy ngại nữa. Chỉ là cho đến khi ngồi đối diện với ba mẹ tôi, anh có chút ngại ngùng vì khoảng cách tuổi tác của ba mẹ và anh ngang hàng nhau nên cứ thế ba mẹ tôi nói và bàn về chuyện đám cưới anh cũng chỉ vỏn vẹn trả lời mấy câu vâng dạ mà thôi chứ không hề lên tiếng phản đối việc gì. Chỉ có tôi khi nghe ba mẹ nói đến chuyện sau khi cưới hai đứa về ở chung nhà với ba mẹ tôi liền phản đối ngay. Vì tôi hiểu dù mọi chuyện qua rồi nhưng giữa mẹ và anh vẫn có một dấu trừ rất lớn trong lòng nên khi ở chung chắc chắn sẽ không được thoải mái. Thế nên tôi có đề nghị với ba mẹ rằng chúng tôi sẽ về nhà Thịnh ở để còn lo hương khói cho ba mẹ anh, với lại chúng tôi cũng muốn có không gian riêng tư, lâu lâu chúng tôi sẽ về thăm ba mẹ… nghe ý tôi vậy dù không muốn xa con gái, nhưng vì hạnh phúc của tôi cuối cùng ba mẹ cũng gật đầu đồng ý, còn riêng Thịnh anh biết tôi đã hiểu và nghĩ cho nỗi lòng của anh nên anh càng thấy hài lòng về tôi hơn. Bởi thế mà khi nói chuyện xong ba mẹ tôi đi ra ngoài hết là anh đã ôm ngay lấy tôi rồi nói lời cảm ơn tôi mãi…

(kết)

Một năm sau đám cưới. Tại bệnh viện cơn đau chuyển dạ hai ngày trôi qua cộng thêm combo đau mổ mà tôi muốn kiệt sức nhưng khi tiếng khóc oe oe của hai đứa trẻ vang lên. Tôi như hồi tỉnh và vực dậy sau cơn đau đẻ thấu trời…

Cả gia đình tôi ai cũng vui mừng khi tôi sinh nở thuận lợi được một bé trai và một bé gái…Giờ phút đưa hai con về phòng tôi thấy trong ánh mắt Thịnh lấp lánh niềm hạnh phúc. Có lẽ anh là người vui nhất vì sau 40 tuổi đầu anh đã đón nhận được hai đứa con bé bỏng ra đời. Hai tay anh ôm hai con, cúi xuống hôn lên trán từng đứa những nụ hôn yêu thương. Sau đó anh đi tới bên cạnh tôi đang nằm trên giường. Bằng cả sự chân thành, Anh vừa bế con, vừa xúc động nói

-Cảm ơn em nhé, vợ yêu!

Hết...

Loading...