TÌNH ĐẦU - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-23 12:41:04
Lượt xem: 536

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy nói, trốn học là để đi xem những buổi chiếu phim ngầm miễn phí.

 

Những thứ mà các vị phụ huynh cho là thứ nghệ thuật vô dụng.

 

Không kiếm ra tiền, cũng chẳng mài ra cơm mà ăn.

 

“Ừm.”

 

Giọng anh ấy ngoan ngoãn đến mức tôi tưởng anh sẽ quay về lớp học.

 

Nhưng anh ấy chỉ huýt sáo một cái, rồi nhanh nhẹn trèo qua tường, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

 

Sau khi vượt ngục thành công, anh còn ngoảnh đầu lại.

 

Ánh mắt ngang tàng nhưng trong trẻo, tựa như dòng nước không vướng chút bụi đường.

 

“Vậy cứ ghi đi.”

 

“Đàn chị.”

 

Tôi rất ghét những người không tuân thủ quy tắc.

 

“Cậu nhìn xem, Trình Tích lớp 10 lại nhận được thư tình nữa kìa.”

 

Khi đó đang đi vệ sinh thì người bạn thân nhất của tôi, cũng chính là người sau này là sếp tôi đang nằm bò ở hành lang nhìn về phía góc cây trong góc sân trường, nơi có nhân vật phong vân của trường đang đứng.

 

Tôi lạnh mặt nói: “Mình không thích những người không biết nghe lời.”

 

Anh ấy đã nghe thấy.

 

Sao lại có người thính tai như thế chứ.

 

Đôi mắt đen nhánh mang theo trêu chọc nhìn lướt qua tôi.

 

Lẽ ra chúng tôi không nên có sự giao thoa nào.

 

Cho đến một ngày, tôi bị người khác bám theo lúc đang trên đường về nhà.

 

Tôi kể với mẹ mình.

 

Nhưng bà còn bận rộn chuyện ly hôn với ba tôi.

 

Nghe xong thì chỉ quay đầu lại, lạnh nhạt nói với tôi một câu.

 

“Nếu mẹ ly hôn với ba con…” 

 

Khuôn mặt của bà lạnh lẽo, buồn bã tận cùng: “Mẹ chỉ muốn đưa em gái của con theo thôi.”

 

Em gái tôi được tất cả mọi người yêu thương.

 

Nó yêu sớm với một tên thanh niên ngoài xã hội, sau đó thích một người đẹp trai hơn.

 

Nhưng nó không muốn mang tiếng là kẻ xấu.

 

Thế là nó quay sang giả vờ ngây thơ nói với thanh niên đó: “Chị gái của em không đồng ý cho em hẹn hò với anh.”

 

Người theo dõi tôi chính là tên thanh niên đó.

 

Cậu ta tìm được số điện thoại của tôi, nhắn tin đe dọa tôi:

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

[Tôi biết chị học lớp nào.]

 

[Chị cứ đợi đấy.]

 

[Cho dù có phải vào trại mấy ngày thì tôi cũng phải khiến tiện nhân như chị đổ máu.]

 

Trên đường về nhà, có bóng đen luôn đi theo tôi.

 

Họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

 

Tại trạm xe buýt trước cổng trường THCS số 13.

 

Đêm đó có tuyết rơi.

 

Trình Tích đang đợi xe buýt.

 

Ánh mắt của anh ấy mang vẻ bực dọc và bất định, gương mặt trông không dễ trêu chọc.

 

Tôi bước đến đứng bên cạnh anh.

 

Giả vờ như chúng tôi có quen biết.

 

Anh nhướng mày nhìn qua vai tôi, nhìn thấy có người đang bám theo phía sau.

 

“Nhìn gì nữa?”

 

“Còn chưa cút?”

 

Trình Tích vô cùng ngông cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-dau/chuong-9.html.]

 

Nhưng lại khiến đám người kia sợ hãi mà bỏ chạy.

 

Anh ấy đi theo sau tôi, đưa tôi về tận nhà.

 

“Đàn chị.”

 

Anh ấy nói: “Thật ra, tôi không biết đánh nhau đâu.”

 

Phô trương thanh thế.

 

Anh ấy giỏi giả vờ hơn bất cứ ai.

 

“Xin lỗi.” Tôi rất áy náy: “Đã kéo cậu vào chuyện này, cảm ơn cậu.”

 

Anh ấy bước đến trước mặt tôi.

 

Dừng lại.

 

Bóng của anh che đi ánh sáng từ chiếc đèn đường.

 

“Không phải.”

 

Giọng anh ấy rất trong trẻo và dễ nghe.

 

“Tôi chỉ muốn nói rằng tôi là người biết nghe lời.”

 

Tôi đã tin anh ấy.

 

Có lẽ việc anh ấy trèo tường chỉ đơn giản là để đi xem phim.

 

Một đôi mắt thuần khiết như vậy, không chút tạp niệm đang nhìn tôi.

 

Nếu như không phải hôm sau tôi vô tình nhìn thấy anh ấy trong con hẻm nhỏ, dẫn người chặn đám thanh niên đó.

 

Ánh mắt của anh ấy lúc đó rất lạnh lẽo, phảng phất nét tàn khốc và u tối không thuộc về độ tuổi của mình.

 

Anh ấy nghiêng đầu, tung hứng chiếc bật lửa trong tay.

 

Lên xuống, lên xuống.

 

Cho đến khi đối phương phải cầu xin.

 

Từ đó về sau không còn ai dám gây rắc rối cho tôi nữa.

 

Năm học năm hai đại học, lúc đó tôi đang học ở tỉnh thành.

 

Em gái tôi gọi điện đến.

 

“Mẹ vẫn không muốn gặp chị đâu, ai bảo chị trông giống ba làm gì.”

 

Tôi hỏi nó: “Em muốn gì?”

 

Nó cười khẩy.

 

“Anh chàng đẹp trai trắng trẻo ở trường cấp ba hồi trước của chị, Trình Tích ấy, chị có số điện thoại của anh ấy không?”

 

Bởi vì là m.á.u mủ ruột thịt.

 

Tôi luôn không đủ can đảm để tuyệt tình.

 

Nhưng hôm đó, tôi đã chặn liên lạc của nó.

 

Từ đó đến nay đã hơn mười năm, kể cả khi kết hôn, ly hôn cũng chưa từng liên lạc lại.

 

Lúc đó Trình Tích vừa thi đại học xong.

 

Chúng tôi đã ba năm không liên lạc, trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.

 

10.

 

Tập 3 của chương trình nhận được phản hồi khá tốt, đội ngũ sản xuất quyết định tập thứ 4 sẽ đến thăm thành phố nơi tôi lớn lên. 

 

Nhưng làm thế thì có phần trùng lặp với nội dung trước đó.

 

“Cô học đại học ở đâu?”

 

Tổ chương trình quyết định sẽ ghé thăm nơi đó.

 

“Nam Thành.”

 

Tôi vừa nói xong thì nhân viên chương trình kinh ngạc.

 

“Ơ, chẳng phải đó cũng là nơi Trình Tích học đại học sao?”

 

Chu Diên Hi ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. 

 

Sự bất an mơ hồ kỳ lạ hiện rõ trên gương mặt của anh ta, ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ.

 

 

Loading...