TÌNH CHA ĐẾN MUỘN - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-04-18 15:16:59
Lượt xem: 2,972

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quay người, nghiến răng nhìn ông, trong mắt không còn gì ngoài một nỗi căm hận thấu xương.

Sau khi thốt ra câu nói ấy, Trịnh Trạch Cường biết rất rõ — giữa ông và con gái, từ đây không còn bất kỳ cơ hội nào để hàn gắn nữa.

Nhưng ông đã hết cách rồi.

Thật sự… chẳng còn cách nào khác.

Con trai ông, Tiểu Vũ, mới chỉ ba tuổi.

Là một người cha, ông không thể trơ mắt nhìn sinh mạng đứa trẻ ấy bị bệnh tật cướp đi.

Vì vậy, ông trơ trẽn… lấy tro cốt của vợ quá cố ra để uy hiếp.

Và con gái ông — đã gật đầu.

Khoảnh khắc cô đồng ý, ông thở phào một cái… nhưng lòng cũng trống rỗng.

Ông chỉ còn biết không ngừng tự an ủi mình:

“Đợi đến khi Hân Hân làm mẹ, nó sẽ hiểu thôi…”

Suốt quãng đường di chuyển đến bệnh viện, hai cha con gần như là người xa lạ.

Sau khi hoàn tất xét nghiệm tủy, vợ chồng nhà họ Giang vội vã chạy tới.

Chú Giang thậm chí còn quên cả thay dép, cứ thế xỏ nguyên đôi dép lê mà đi.

Vừa nhìn thấy Trì Hân ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, đôi vợ chồng ấy liền đau lòng không thôi.

Dì Hứa Doanh quay sang nhìn Trịnh Trạch Cường — người từ đầu đến cuối chỉ tập trung lắng nghe bác sĩ giải thích, chẳng buồn hỏi han Hân Hân lấy một câu — tay bà siết chặt thành nắm đấm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đợi bác sĩ vừa rời khỏi, người phụ nữ tính tình nóng nảy nhưng lại rất thương con lập tức xông đến.

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng lên mặt Trịnh Trạch Cường.

“Tôi xem con bé như con gái ruột, nuôi nấng cưng chiều suốt ba năm qua — ông lấy tư cách gì mà dày vò nó như vậy hả?!”

“Chỉ vì ông từng b.ắ.n ra một giọt tinh trùng à?!”

“Bình thường có thấy ông thương nó đâu! Vậy mà xảy ra chuyện lại chạy đến tìm nó?!”

“Bà vợ hai của ông không phải còn một đứa con gái sao? Sao không bảo nó đi kiểm tra tủy đi?”

“Lúc chia phần thì Chu Nguyệt là chị. Lúc cần hy sinh, Hân Hân lại biến thành ‘chị gái’ à? Ông tưởng con gái tôi là kẻ ngốc chắc?!”

Sau đó, Trì Hân được vợ chồng nhà họ Giang đưa đi.

Thấy cô ấy cứ lặng lẽ xoa vùng thắt lưng đau nhức, họ còn chu đáo thuê hẳn một chiếc xe lăn cho cô ngồi.

Trịnh Trạch Cường chỉ đứng trân ra nhìn, để mặc cho vợ chồng họ đưa con gái mình rời đi.

Không ngăn cản.

Chỉ lẩm bẩm trong miệng:

“Mình không được hối hận.”

“Hân Hân còn có thể tái tạo tủy…Tiểu Vũ thì chỉ có một mạng thôi…”

Ông lau mồ hôi trên trán.

Rồi quay người đi về phía khu nội trú.

Những ngày tiếp theo, ông thấp thỏm chờ đợi kết quả xét nghiệm.

Nhưng ông trời lại giễu cợt ông một trận.

Không phù hợp.

Thậm chí đến cả mức bán phù hợp cũng không đạt.

Ngày nhận kết quả, Trịnh Trạch Cường ôm đầu, trốn trong nhà vệ sinh bệnh viện, gào khóc như một con thú bị dồn đến đường cùng.

Nhưng nước mắt lau xong, ông vẫn phải tiếp tục nghĩ cách cứu đứa con trai ấy.

Ông quay về nhà.

Từ sau khi Trịnh Vũ phát bệnh, Chu Huệ đã bắt đầu thay đổi.

Không… đúng hơn là, cô ta đã không còn là “Chu Huệ” như ngày trước từ lâu rồi.

Khi Trịnh Trạch Cường về đến nhà, ông nhận ra không khí trong nhà có gì đó không ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-cha-den-muon/chuong-9.html.]

Không một ai lên tiếng.

Trên bàn bày bừa mấy món đồ linh tinh.

Ông bước qua bàn.

Vài giây sau, ông quay người, nhặt lên mấy tờ giấy rời rạc đặt trên đó…

Chỉ một cái liếc mắt, Trịnh Trạch Cường lập tức c.h.ế.t sững tại chỗ.

Trên bàn có hai tờ “tài liệu”.

Một là hợp đồng bảo hiểm bệnh nặng mà ông đã mua cho Trịnh Vũ không lâu sau khi đứa trẻ chào đời.

Tờ còn lại — là ghi chú tay của Chu Huệ.

Trong đó ghi chi tiết: “Tình trạng bệnh suy tủy nếu đạt đến một mức nhất định, có thể được bồi thường bao nhiêu.”

Chữ “tử vong” bị khoanh tròn thật to.

Trịnh Trạch Cường tự an ủi mình —

Chu Huệ không thể là loại người đó.

Nhưng trái tim ông, vẫn hoảng loạn đến không thở nổi.

Đúng lúc này, từ nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước.

Chẳng hiểu sao, ông hoảng hốt, vội trốn vào phòng ngủ phụ.

Cửa nhà vệ sinh mở ra.

Bên ngoài vang lên tiếng ghế bị kéo lê.

Không lâu sau, Chu Huệ nhận được một cuộc điện thoại, giọng điệu hết sức khúm núm:

“Alo… vâng, anh Trương, em đang xoay tiền rồi. Đảm bảo trong tháng này sẽ trả anh.”

“Bên anh có thể nới hạn cho em thêm chút thời gian được không?”

“Anh không tin à? Thật mà…Con trai em mới được chẩn đoán bị suy tủy xương. Nó có bảo hiểm bệnh nặng…Chỉ cần bên em được giải ngân, là em có tiền trả anh ngay.”

“Anh cho em vay thêm chút nữa được không? Em xoay được vốn rồi sẽ hoàn lại luôn!”

Nghe đến đây, Trịnh Trạch Cường không thể chịu đựng thêm.

“Chu Huệ! Mụ đàn bà độc ác như rắn rết!”

Ông lao ra, tay giơ cao, bóp chặt cổ Chu Huệ.

“Tôi thì chạy khắp nơi để cứu mạng Tiểu Vũ, còn bà — cái thứ gọi là mẹ — lại đang tính dùng tiền bảo hiểm mạng sống của thằng bé để trả nợ cờ b.ạ.c của mình?!”

Chu Huệ bị bóp cổ đến trợn trắng mắt.

Đúng lúc đó, Chu Nguyệt vừa về tới nhà, vội lao đến kéo ba tôi ra.

Trịnh Trạch Cường không để ý, bị Chu Nguyệt kéo lệch người, đập mạnh vào cánh cửa tủ lạnh phía sau.

Rầm!

Âm thanh va đập vang lên dữ dội.

“Ông lấy tư cách gì mà đánh mẹ tôi?”

Chu Nguyệt hét lên, chất vấn.

Chu Huệ sau một lúc hoàn hồn, ý thức được vừa rồi mình suýt bị g.i.ế.c chết.

Bà ta bỗng phá lên cười như điên dại.

“Ông hỏi vì sao à?”

“Vì Tiểu Vũ căn bản không phải là con ông!”

“Chính xác hơn, nó cũng không phải là con tôi.”

Lời vừa dứt, đầu Trịnh Trạch Cường như có tiếng uỳnh vang lên — choáng váng đến mức suýt ngã quỵ.

“Bà nói cái gì?!”

Chu Huệ cười như điên dại.

“Ông hỏi tôi có ý gì á? Ý tôi là — tôi chưa từng sinh con cho ông. Tôi đã triệt sản từ lâu rồi.”

“Không thể nào! Báo cáo khám thai, siêu âm các kiểu… chẳng lẽ đều là giả?”

Loading...