đôi mắt trợn trừng chằm chằm vẫn thể hiện rõ thái độ của .
“Anh cho rõ đây, công lý thể đến muộn nhưng bao giờ vắng mặt.”
Anan
Hoắc Châu thôi:
“Cô thế.”
“Cô thật sự nhớ ?”
Sau đó bắt đầu bắt chước vẻ mặt sống c.h.ế.t của :
“Hồi bé chúng leo cây lên xuống tè dầm chơi bùn cô sẽ ở bên cả đời huhu xuống cây lật mặt nhận huhu cứ gọi điện cho cô mà cô gửi thư cũng trả lời huhu huhu con bé thể đối xử với như chứ huhu”
Giờ thì đến lượt há hốc mồm.
“Anh... là... Đại Ngưu?! Anh là Phật tử giới giải trí ? Sao biến thành Dự Đế ?”
“À, hồi bé bố bận công việc, ở với ông bà nội, chúng về Bắc Kinh thì liên lạc với cô thấy hồi âm, cứ mãi tìm cô.”
“Cho đến khi cô mắt.”
Anh dừng một chút, hít sâu hai :
“ vẫn luôn tìm hiểu tin tức của cô, nhưng cô hình như quên ... Ninh, Ninh!”
Sau đó giọng mềm xuống, cẩn thận hỏi:
“Mấy năm nay... cô vất vả lắm ?”
Đầu choáng váng, cố gắng liên hệ trai mắt với thằng bé Đại Ngưu mũi dãi thòng lòng năm xưa.
Bình luận trực tiếp thì sớm điên cuồng:
“Chị Chu cần mạnh mẽ nữa , mạnh mẽ của chị đến !”
“Đại Ngưu là đứa trẻ nhân nghĩa nổi tiếng khắp mười dặm tám làng của chúng [like][like][like]”
“Lâu gặp Đại Ngưu [hoa][hoa][hoa] Gần đây ăn phát tài ở thế [tim][tim][tim]”
“Vậy Châu của chúng là tỏ tình ?”
“Gặp đàn ông như thì gả thôi!”
“Bà chủ Châu của chúng cũng là khách quen, điều lên điều gì? Nói lên rằng luôn quỹ đạo cuộc sống của chị Chu đó, 'đẩy thuyền' cặp thì đúng là điên cuồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tin-hieu-nhoi-mau-co-tim/chuong-8.html.]
“Không chứ chứ chứ, cháo cháo là thật ?! Không chứ!”
“Châu Tử siêu yêu ! thấy chị Chu ngơ ngác thế?”
“Không Hoắc Châu hai là tình bạn , đến show hẹn hò mà ship tình bạn ?! Đừng đùa nữa .”
“Hai nhớ quá khứ một chút là thành thật ? Mấy bình luận trực tiếp ăn cho đàng hoàng chút ! May mà Ân Bảo nhà chúng khí độ chính thất, sẽ chấp nhặt với mấy bà điên các .”
“In~ Bá~o~ nhà~ ~ ơi~ ôi~ ôi~”
“Quán mì tương ngon ?”
cố gắng một câu chỉnh: “Anh...... thật sự là Đại Ngưu? Vậy … … nhận đến tìm ?”
Hoắc Châu với vẻ mặt tủi : “ vẫn luôn tạo những cuộc gặp gỡ tình cờ với cô mà, nhưng cô mãi nhận gì cả!”
Anh trở giọng điệu bình thường: “Quán đến hai mươi , khi hai chúng còn chung bàn nữa, mà cô chỉ cắm đầu ăn thôi.”
“Cả quán sữa ở đầu hẻm, ga tàu điện ngầm cửa nhà, khu chợ nông sản cô nữa...”
“Một trai trời sinh cha nuôi dưỡng như còn bằng cái điện thoại tay cô!”
Khiến sốc cả vạn năm.
ngẩng đầu, ánh mắt va ánh mắt .
Môi mỏng mím chặt, trông vẻ căng thẳng, đồng tử lấp lánh như chứa đầy kim cương vụn, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Hai cánh tay cơ bắp đầy đặn, săn chắc, khi siết c.h.ặ.t t.a.y , vài đường gân xanh nổi lên như rồng cuộn. Hơi thở nặng nhọc vẫn bình , lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống, trông như một chú cún con to lớn đang chạy chạy bên chủ để cầu xin tha thứ.
Anh trai quá.
Đẹp trai đến mức khó tin, hơn nữa...... cũng thật khỏe khoắn.
Tay cũng ấm ấm, chắc chắn sức khỏe ......
liên quan gì đến chứ?
chỉ là một nữ diễn viên tuyến 28 sắp chịu nổi áp lực cuộc sống, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giải nghệ chạy trốn.
Cái chương trình mở lòng tham gia, nhờ vả nhiều mới một nền nhỏ bé.
Hồi nhỏ chỉ là may mắn góp mặt tuổi thơ của thái tử gia mà thôi.
Khoảng cách giữa chúng còn xa hơn cả chuỗi tràng hạt cổ tay .
Phật từ bi, mong Phật hãy khiến quên tiệt chuyện hồi nhỏ đuổi đánh !