Tìm lại kí ức, mất vợ yêu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-06-05 04:37:12
Lượt xem: 157
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11
Trong khách sạn, tôi giục Tiêu Thừa Kỷ mau đi tắm rửa thay đồ, còn mình ngồi ở phòng khách xem điện thoại.
Khoảng hơn mười phút sau, Tiêu Thừa Kỷ quấn khăn tắm quanh eo, đi ra.
Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh ta, nhanh vậy mà đã xong rồi?
“Không tẩy hết được, phía sau lưng tôi không với tới…” Tiêu Thừa Kỷ trả lời, xem ra anh ta rất hiểu ánh mắt nghi hoặc của tôi.
Đại não tôi nhanh chóng phản ứng lại, quyết đoán đứng dậy đi ra cửa.
Vừa muốn mở cửa, lại bị Tiêu Thừa Kỷ kéo tay lại: “Em muốn đi đâu?”
Tôi thật thà chỉ ra bên ngoài: “Tôi… Tôi gọi vệ sĩ vào giúp anh.”
“Tôi không muốn bọn họ động vào tôi.”
Tôi né tránh dời ánh mắt đi nơi khác.
Tôi có cảm giác hắn muốn đ.â.m thủng tầng cửa sổ kia.
“Nhiên Nhiên, anh chỉ muốn em giúp anh, chỉ có thể là em thôi, được không?”
Trong lòng tôi như có một vụ nổ.
Tôi biết tình cảm của anh đối với tôi, khoảng thời gian ở cạnh nhau này, tôi cũng dần nảy sinh tình cảm với anh.
Chỉ là…
“Em là vợ cũ của Tiêu Mộc.” Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, “Hắn còn gọi anh một tiếng chú ba…”
“Chỉ là vai vế mà thôi, nói về huyết thống thì đã cách nhau năm đời rồi.”
“Em còn… từng có thai.” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Với điều kiện của anh, anh có thể tìm người tốt hơn em gấp trăm nghìn lần, vì cái gì…”
Tiêu Thừa Kỷ kéo tôi ngồi xuống sofa, mở miệng: “So với bất kỳ ai, anh càng rõ ràng chuyện em đã sảy thai. Nhưng lúc trước anh cũng nghĩ rồi, nếu em chấp nhận anh, lại muốn giữ đứa bé, anh cũng vui lòng trở thành bố của nó. Đối với anh, không ai có thể so sánh với em, em là người duy nhất khiến anh rung động, làm cho anh có ý nghĩ lập gia đình.”
Tiêu Thừa Kỷ nói vô cùng nghiêm túc, cơ thể căng cứng để lộ ra sự khẩn trương của anh.
“Ba năm trước, chỉ một chút nữa là anh sẽ trở thành chồng của em.” Anh chậm rãi kể chuyện lúc trước…
Hoá ra, bốn năm trước, bà nội tôi cùng cô của Tiêu Thừa Kỷ định ra hôn ước, nói Quý gia liên hôn cùng Tiêu gia, nhìn trúng người nào của Tiêu gia thì người đó sẽ cưới tôi.
Khi đó, ở Tiêu gia, luận về tuổi tác, thân phận hay học thức, chỉ có Tiêu Thừa Kỷ và Tiêu Mộc là tương xứng với tôi.
Cô Tiêu muốn tôi gả cho Tiêu Thừa Kỷ.
Nhưng lúc đó đúng vào thời kỳ anh đang phát triển sự nghiệp, mỗi ngày đều đi khắp các nước để bàn chuyện hợp tác.
Khi ảnh của tôi được gửi đến cho anh, lại đúng lúc Tiêu Thừa Kỷ chuẩn bị ký một hợp đồng vô cùng quan trọng.
Anh đã ở nước ngoài ba tháng liền, bây giờ trở về để kết hôn thì chẳng khác nào vịt đến nồi còn bay mất.
Thiếu gia của Tiêu thị ở thành Nam bây giờ chỉ còn lại Tiêu Mộc.
Mẹ Tiêu trăm phương nghìn kế ngọt nhạt lấy lòng cô Tiêu trong bữa tiệc, cuối cùng mới tác thành được cho tôi cùng với Tiêu Mộc vừa mới mất trí nhớ khi đó.
.
“Lúc ấy, cô đưa rất nhiều ảnh của em, có ảnh là em đang khiêu vũ khi học đại học, có cái lại là video em đang chơi đàn piano… Anh vốn không hề hứng thú với việc kết hôn, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh của em, anh lại cảm thấy kết hôn với một người vợ xinh đẹp hiểu chuyện lại xứng đôi dường như cũng rất đáng chờ mong.”
“Từ khi anh mới lớn, đã được cô dạy, trong chi chỉ còn lại anh là người thừa kế duy nhất, anh phải có trách nhiệm, nhanh chóng trưởng thành để gánh vác sự nghiệp gia tộc.”
“Ngay cả thời thanh xuân dạt dào xúc động nhất, anh cũng chưa từng thích một ai.”
“Anh không biết phải ở cạnh một cô gái thế nào, dỗ dành ra sao, kết hôn sau chung sống phải chú ý đến điều gì.”
“Lúc đó anh ở nước ngoài tìm sách đọc, học theo những đoạn đối thoại mẫu, tưởng tượng ra cảnh lần đầu tiên gặp em thì sẽ mặc gì, câu đầu tiên phải nói gì…”
“Em không biết đâu, chỉ nhìn ảnh chụp của em, anh đã như trải qua mối tình đầu sâu nặng vậy.”
Tôi ngây ngẩn nghe chính miệng anh tiếc nuối kể lại những chuyện khi đó.
Ở trong nhận thức của tôi, tôi mới chỉ gặp anh đúng một lần trong đám cưới của mình.
“Vậy, hôm đám cưới…” Tôi cố chấp hỏi.
“Anh vốn không muốn tham gia, anh không cam lòng. Nhưng đó có thể là cơ hội duy nhất để anh gặp em một cách quang minh chính đại.” Tiêu Thừa Kỷ cười khổ một tiếng: “Em y hệt như trong tưởng tượng của anh, không, thậm chí so với tưởng tượng trong đầu anh còn tuyệt vời hơn. Em xinh đẹp phóng khoáng, lại hiểu lễ nghĩa, từ đầu đến cuối đều là mẫu người lý tưởng của anh. Chỉ có điều…”
Âm kém dương sai, chỉ lỡ mất một bước.
12
“Thật ra em cũng có chút không giống với tưởng tượng của anh.”
“Chỗ nào?”
“Ở Pháp, trong vũ hội giấu mặt thì em hoạt bát đáng yêu như một tiểu yêu tinh; tới khi về nước đối mặt với các tình huống phát sinh lại vô cùng mạnh mẽ, kiên cường quyết đoán.”
Nhàn cư vi bất thiện
Những lời khen của anh khiến tôi có chút điêu đứng, tôi cố gắng đè ép khóe miệng xuống, nội tâm kêu gào: “Quý Thính Nhiên, tỉnh táo lại, đây là mỹ nam kế!”
“Khụ khụ… À, cảm ơn Tiêu tiên sinh đã quá khen.” Tôi cũng không biết tại sao mình lại không được tự nhiên, “Vậy… Vậy, thế nhé, em về trước.”
Nói xong, tôi đứng lên, định bỏ của chạy lấy người, lại bị Tiêu Thừa Kỷ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, một lần nữa ôm tôi vào lòng.
“Quý Thính Nhiên, Nhiên Nhiên, anh thích em.” Anh trịnh trọng nói.
“Anh không mong em lập tức chấp nhận anh, nhưng mà, có thể đừng đi được không? Giúp anh tẩy nước sơn dính phía sau lưng…”
Anh chăm chú nhìn vào mắt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tim-lai-ki-uc-mat-vo-yeu/chuong-6.html.]
“Giúp anh.”
Tôi cuối cùng cũng không bỏ đi.
.
Tôi để anh đưa đến một căn nhà khác của mình.
Điều kiện an ninh nơi này vô cùng tốt.
Tiêu Thừa Kỷ kiểm tra các camera, đóng cửa, còn tìm người kiểm tra chất lượng của bảo vệ trong khu, tới khi không còn điểm gì cần lo lắng mới thôi.
Chính là tôi đã xem nhẹ quyết tâm của anh.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông đánh thức, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tiêu Thừa Kỷ cầm hai túi há cảo đứng đó.
Hỏi ra mới biết, hóa ra anh dùng cả đêm qua để hoàn thành thủ tục mua lại căn biệt thự cạnh nhà tôi, năm giờ sáng đã dậy làm há cảo.
Tôi vừa làm vệ sinh cá nhân vừa nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, lại một lần nữa cảm giác được thế giới này thật kì diệu.
Sau khi ăn sáng xong, anh trở về nhà.
Đến trưa, lại mang theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn, nói không may mua quá nhiều, vừa đủ cho hai người ăn.
Buổi tối, cũng lý do y hệt như thế.
Tôi thấy anh bận rộn suốt một ngày, vừa xào rau vừa nghe điện thoại giải quyết công việc, bèn nói nếu anh bận quá có thể dùng thư phòng.
Ngay chiều hôm đó, Tiêu Thừa Kỷ mang máy tính cùng các loại văn kiện vào trong thư phòng của tôi làm việc.
Cho đến một ngày, tôi không nhin được hỏi anh, quản lý nguyên tập đoàn lớp như vậy mà không bận sao?
Tiêu Thừa Kỷ trả lời, lúc hơn hai mươi tuổi chỉ biết đến công việc, khiến cho vợ sắp cưới đến cửa còn bị cướp mất, bây giờ có cơ hội, nhất định phải làm theo lời dạy của cổ nhân: “Tiền lúc nào cũng kiếm được, vợ thì chỉ có một mà thôi.”
.
Nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng, tôi cảm thấy mình đã có thể quay trở lại làm việc nên muốn quay về biệt thự cũ mang các bản thảo thiết kế cùng văn kiện của quỹ từ thiện về đây.
Sáng sớm, Tiêu Thùa Kỷ lái xe cùng tôi trở về đó.
Vừa mở cửa biệt thự, mùi rượu nồng nặc đã phả vào mặt.
Tiêu Thừa Kỷ vội che cho tôi ở phía sau.
Trên sofa, có một người quần áo lôi thôi khắp người mùi rượu đang ngồi.
Là Tiêu Mộc.
Hắn ở nơi này đã ba năm, có chìa khoá cũng không lạ.
13
Tiêu Mộc nghe thấy tiếng động, dần dần tỉnh lại: “Vợ ơi, là em phải không?”
Vừa thấy tôi, mắt hắn sáng lên, vội đứng dậy, “Vợ ơi, em về rồi. Tối hôm qua anh uống hơi nhiều, muốn uống canh giải rượu em nấu.”
Tôi cau mày, cùng Tiêu Thừa Kỷ liếc nhau một cái.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không muốn tốn lời cùng một con ma men, xoay người đi lên lầu muốn lấy đồ.
“Vợ ơi! Nhiên Nhiên, anh sai rồi, anh không nên uống nhiều như vậy, cuối tuần anh sẽ làm hết việc nhà, được không? Em đừng tức giận, đã nhiều ngày rồi em không về nhà…” Tiêu Mộc muốn chạy đến chỗ tôi, nhưng bị Tiêu Thừa Kỷ ngăn lại.
Tôi ở trên lầu đã thu dọn xong xuôi, muốn đi xuống nhưng Tiêu Mộc lại chặn ở phía cầu thang, không muốn cho tôi đi.
Tôi lạnh lùng nhìn Tiêu Mộc râu ria tua tủa đang đứng trước mặt: “Tiêu Mộc, đừng giả ngây giả dại nữa, tửu lượng của anh bao nhiêu, tôi còn biết rõ hơn anh.”
Tôi dứt lời, quả nhiên Tiêu Mộc ỉu xìu xuống.
Sau đó, hắn bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi, “Nhiên Nhiên, em… có thể tha thứ cho anh được không? Chúng ta tái hôn được không? Còn con, sau này chúng ta sẽ có thêm những đứa con khác…”
Tiêu Mộc càng nói càng nhỏ, cuối cùng bật khóc.
“Anh nghĩ mình là ai chứ? Ly hôn là do anh muốn, nói chúng ta liên hôn thương mại không có tình cảm cũng là anh, bây giờ anh còn giả vờ thâm tình cái gì? Khả Khả của anh đâu rồi? Không phải cô ta yêu anh sao?” Tôi châm chọc nhìn từ trên cao xuống.
“Mấy năm chung sống với nhau, không biết từ bao giờ anh đã yêu em, chẳng qua là anh có phúc mà không biết hưởng, nghĩ rằng đó chỉ là trách nhiệm mà thôi. Sau khi anh nhớ lại, kí ức của ba năm trước đó dường như có xung đột với ký ức ba năm sống cùng em. Đoạn Khả như là một chấp niệm của anh, trí nhớ mất đi lại được khôi phục của anh dường như phóng đại tình cảm đối với cô ta, anh còn cho rằng, nếu không phải cô ta thì không thể là ai khác. Nhưng mà, không phải như thế, khi ở bên cạnh cô ta anh lại nhớ đến em, lại không tự giác mà so sánh hai người với nhau.”
Tôi chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, “Cho nên? Sau khi so sánh thì anh rút ra kết luận tôi tốt hơn cô ta?”
“....Đúng vậy.” Tiêu Mộc còn thực sự gật đầu nhìn tôi, “Em tốt hơn cô ta trăm lần ngàn lần. Cô ta là người anh yêu thời đại học, nhưng những người như vậy tìm đâu cũng thấy, mà vợ của anh chỉ có duy nhất một mình em mà thôi.”
Tôi từ nhỏ đã được dạy phải bình tĩnh khiêm tốn, nhưng từ trong xương tủy lại là một cỗ cao ngạo không thể mất đi.
“Anh không để ý đến lợi ích của hai nhà, không để ý thể diện của trưởng bối, tự ý đòi ly hôn, sau đó vì để giải vây cho người tình còn không tiếc kéo vợ trước là tôi vào dư luận, chịu sự chử//i bới sỉ nhục của người khác, thậm chí còn dồn tôi vào tình huống nguy hiểm.”
“Ba năm nay, tôi để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, tôi làm vợ của anh có gì chưa tốt? Tôn trọng hết thảy những sở thích của anh, còn mang thai con của anh.”
“Nhưng bây giờ, anh muốn tái hôn, tôi chỉ có thể nói, ANH KHÔNG XỨNG!”
Tôi nói xong liền ra hiệu cho Tiêu Thừa Kỷ. Anh vẫy tay gọi bảo vệ vào kéo Tiêu Mộc đi.
Tôi đi xuống lầu, Tiêu Thừa Kỷ đứng dưới tôi một bậc thang, lịch sự giơ tay đỡ lấy tôi.
Trong mắt tôi hiện lên ý cười.
Tiến lại gần, đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của anh, để mặc anh cầm lấy.
Tiêu Mộc lúc đó mới phản ứng lại, bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Tiêu Thừa Kỷ, “Hai người… Hai người có ý gì? Tiêu Thừa Kỷ, chú đây là muốn làm sao? Mau buông Nhiên Nhiên ra! Thế mà chú lại dám tơ tưởng đến vợ tôi! Tiêu Thừa Kỷ!”
“Đúng đấy. Có được ngày hôm nay cũng nhờ có cháu, Nhiên Nhiên cuối cùng cũng đồng ý ở bên chú. Cũng phải cảm ơn cháu đòi ly hôn, để chú có cơ hội theo đuổi cô ấy. Chờ chú cùng Nhiên Nhiên kết hôn, cháu đừng quên đến tham dự nhé, cháu trai.”
Nói xong, Tiêu Thừa Kỷ nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của tôi, bật cười dẫn tôi ra khỏi biệt thự.