Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tìm lại kí ức, mất vợ yêu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-05 04:36:24
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi tỉnh lại, tôi lại ở trong bệnh viện. 

 

Sau khi khôi phục lại ý thức, tôi tự giễu nghĩ, số lần vào bệnh viện của hai mươi mấy năm cộng lại cũng không nhiều bằng số lần ghé qua bệnh viện của tháng này. 

 

Nơi đây chắc hắn là Bệnh viện Phụ sản mà Tiêu Thừa Kỷ giới thiệu. 

 

Trong phòng bệnh còn có một nữ điều dưỡng đang trực. 

 

Vừa thấy tôi tỉnh lại, cô ấy vội ấn chuông gọi bác sĩ.

 

Một đoàn các bác sĩ tiến vào kiểm tra một lượt, hỏi han cẩn thận giống như đang dỗ trẻ con, sau đó dặn dò tôi trong thời gian dưỡng bệnh cần chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức. 

 

Sau khi bác sĩ khám xong mới đồng ý cho người nhà vào thăm. 

 

Cha mẹ và Xảo Xảo đã đợi ở bên ngoài suốt một ngày đêm. 

 

Mắt ba người đều đỏ bừng, đặc biệt là mẹ tôi. 

 

“Nhiên Nhiên, con gái bảo bối của mẹ, lúc trước lẽ ra không nên để con cưới thằng nhãi của Tiêu gia đó! Đám người họ Tiêu kia đúng là chỉ biết nói miệng, cuối cùng lại rơi vào kết cục này!”

 

Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Có ai biết trước tương lai thế nào, hơn nữa tình cảm của con cùng Tiêu Mộc vốn cũng không sâu, chỉ có thể nói con cùng anh ta, còn có đứa bé… không có duyên.” 

 

Bọn họ thay phiên nhau chăm sóc tôi hai ngày. 

 

Xảo Xảo nói với tôi, lúc đó cô ấy cầm điện thoại cuống cuồng không biết nên gọi cho ai thì Tiêu Thừa Kỷ vừa vặn gọi đến. 

 

Tiêu Thừa Kỷ lái xe vượt không biết bao nhiêu ngã tư đèn đỏ, đưa tôi vào phòng cấp cứu. 

 

Đến cùng anh ta còn có một đoàn bảo vệ cùng cảnh sát đưa đám phóng viên kia về đồn. 

 

Mấy ngày nay tiếng xấu của Đoạn Khả bay ngập trời, bài nào cũng có hình ảnh làm chứng, hết uống rượu với ông lớn lại đến lợi dụng các quy tắc ngầm.

 

Đáng nhắc tới chính là, hot search mấy hôm trước cũng có dấu vết cô ta tác động vào.

 

Một thực tập sinh ở phòng làm việc của cô ta đã lên tiếng thừa nhận, chính cô ta thuê thủy quân dời sự chú ý của cộng đồng về phía tôi.

 

Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá bất ngờ.

 

Tôi nhớ rõ, em gái Tiêu Mộc đã từng nói với tôi, Đoạn Khả chính là “cô bé Lọ Lem” ngoài đời thật.

 

Cô ta chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, vừa không có xuất thân chính quy lại không có gia đình hậu thuẫn, làm sao chỉ mới hai ba năm đã có thể từ một thực tập sinh leo đến được vị trí nữ minh tinh hạng hai? 

 

Có thể trước kia cô ta quả thật thiện lương đơn thuần, nhưng khi đã tiến vào giới giải trí thị phi lẫn lộn, để tiến lên cô ta cũng cần một chút thủ đoạn. 

 

.

 

Điều dưỡng chăm sóc trộm nói với tôi, Tiêu Thừa Kỷ mỗi ngày đều tới thăm tôi. 

 

Nằm viện đến ngày thứ năm, tôi bảo Xảo Xảo trở về nghỉ ngơi, còn mình thì giả bộ nằm ngủ. 

 

Quả nhiên, chỉ lát sau Tiêu Thừa Kỷ đã đứng ở bên ngoài phòng bệnh. 

 

Tôi đang nằm trên giường, đột nhiên mở to mắt nhìn anh. 

 

Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của anh, tôi liền bật cười thành tiếng. 

 

“Quý tiểu thư, cô biết tôi sẽ đến nên cố ý giả vờ?” Tiêu Thừa Kỷ bất đắc dĩ đi vào phòng. 

 

“Phải đấy, thì sao?” Tôi nhíu mày, “Cũng không biết là ai, giúp tôi nhiều chuyện như vậy, bận rộn như vậy nhưng vẫn phải chờ tới khi tôi ngủ rồi mới tới thăm, đúng là người tốt không muốn lưu danh, người đó quả là Lôi Phong cái thế…” 

 

“Quý tổng… Mấy ngày trước ông ấy nói không muốn nhìn thấy người của Tiêu gia, tôi lo lắng cô cũng có mâu thuẫn đó nên không muốn lộ mặt.” 

 

Không biết có phải ảo giác của tôi không, trong lời anh ta nói dường như còn lẫn một chút uỷ khuất? 

 

“Tiêu tiên sinh không giống Tiêu Mộc.” Tôi thu hồi giọng điệu trêu đùa, “Anh đã giúp tôi rất nhiều lần. Anh và Tiêu Mộc chỉ có họ là giống nhau, xét về huyết thống đã cách nhau không biết mấy đời. Cha mẹ tôi sẽ không giận chó đánh mèo lên anh.” 

 

Từ đó cho đến khi tôi xuất viện, Tiêu Thừa Kỷ thường đến thăm tôi. 

 

Nếu ngẫu nhiên gặp phải Xảo Xảo cùng cha mẹ tôi, bọn họ nói chuyện cũng rất hoà thuận. 

 

Tôi xuất viện sớm hơn một ngày so với dự tính.

 

Tiêu Thừa Kỷ giúp tôi xử lý thủ tục xuất viện, cốt để tránh mẹ tôi bày vẽ tiệc chúc mừng rồi nghi thức này nọ. 

 

Tôi đây sợ nhất là những gì rườm rà rắc rối, không cần thiết thì tối giản là tốt nhất.

 

Tôi nằm viện nửa tháng, xương cốt trên người đã sớm mọc mốc rồi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tim-lai-ki-uc-mat-vo-yeu/chuong-5.html.]

Sau khi chờ giúp việc đến gói ghém đồ đạc cẩn thận, tôi liền đi theo Tiêu Thừa Kỷ ra khỏi viện, nói nói cười cười.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Bên ngoài, có năm, sáu vệ sĩ đã đứng sẵn. 

 

Tiêu Thừa Kỷ mở cửa chiếc Bentley, lịch sự bảo tôi lên xe trước. 

 

Nhưng đúng lúc đó, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. 

 

10 

 

Khi một người giả dạng làm nhân viên quét dọn đi ngang qua vệ sĩ đứng gần tôi nhất, hắn đột nhiên nhấc chiếc xô trong tay hất thẳng vào người tôi.

 

Tiêu Thừa Kỷ là người đầu tiên phản ứng lại được, vội vàng ôm tôi vào trong ngực.

 

Trước phản ứng tới được Tiêu Thừa Kỷ một tay lấy ta hộ tiến trong ngực.

 

Anh giúp tôi hứng chịu thứ chất lỏng không biết tên đó. 

 

Tôi hoảng sợ, giãy dụa ngẩng đầu, chợt nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy từ trán Tiêu Thừa Kỷ xuống, áo sơ mi trắng đều bị nhuộm thành màu đỏ ướt sũng. 

 

Tôi bị dọa đến mức hét không ra tiếng. 

 

Nước mắt chảy xuống, há miệng muốn thét nhưng không có tiếng nào được phát ra. 

 

“Không sao, tôi không có việc gì, chỉ là sơn đỏ mà thôi, không phải máu. Đừng sợ, ngoan nào, mau nhắm mắt lại, chúng ta lên xe đi về.” Tiêu Thừa Kỷ một bên ôn nhu an ủi, một bên ôm tôi lên xe. 

 

Anh ta đơn giản phân phó thư ký cùng vệ sĩ áp giải người đàn ông kia tới cục Cảnh sát, sau đó lại gọi điện cho công ty bảo an bố trí thêm vệ sĩ. 

 

Tôi cũng dần hồi phục lại từ trạng thái hoảng hốt, lúc này mới phát hiện tay phải Tiêu Thừa Kỷ cầm điện thoại để an bài mọi việc, tay trái lại khoác qua bả vai tôi ôm tôi vào trong ngực, còn không quên nhẹ nhàng vỗ về trấn an tôi. 

 

Tiêu Thừa Kỷ rất nhanh đã nói chuyện xong, lập tức quay sang hỏi han tôi.

 

“Nhiên Nhiên, em có sao không? Nào, nhìn tôi.” Tiêu Thừa Kỷ nâng cằm tôi lên. 

 

Tôi vừa mới bị đống màu đỏ dọa phát sợ, bây giờ đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không ngừng khóc. 

 

“Tôi… Tôi không sao…” Tôi vừa nức nở vừa gian nan mãi mới nói xong một câu. 

 

“Đừng khóc. Em vừa mới hồi phục, khóc nhiều không tốt. Kẻ xấu đã bị bắt rồi.” 

 

Tiêu Thừa Kỷ vô cùng dịu dàng, khiến cho tôi thoải mái phát tiết ra tất cả những sợ hãi vừa rồi. 

 

Mấy hôm trước bị sảy thai, tôi luôn nằm mơ thấy một màu m.á.u đỏ bê bết. 

 

Trong nháy mắt kia, tôi còn nghĩ đến, nếu thứ chất lỏng đó là axit thì sao. 

 

Tiêu Thừa Kỷ không do dự mà giúp tôi che chở khiến toàn thân bị nhuộm đỏ, giống như cơn ác mộng đó đã trở thành sự thật. 

 

Dưới sự trấn an của Tiêu Thừa Kỷ, tôi dần dần bình tĩnh lại. 

 

Nương theo cánh tay của anh, tôi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn tình huống của anh. 

 

Cả đầu tóc đều là sơn, chảy xuống cả vành tai, sau lưng cũng toàn một màu đỏ. 

 

Mà tôi, cả người sạch sẽ, không bị dính lấy một giọt. 

 

“Xem cái miệng này này, có thể treo được cả một chai mỡ.” Tiêu Thừa Kỷ còn trêu chọc tôi.

 

“Anh… Anh không sợ đó là axit sao?” Tôi cũng không biết mình tại sao lại tức giận. 

 

Hoặc có lẽ tôi biết, nhưng không muốn thừa nhận. 

 

Tiêu Thừa Kỷ cốc trán tôi, cười: “Nếu là axit dính vào mặt của con gái không phải là rất nguy hiểm sao? Tôi là một người đàn ông, dù có xấu xí một chút cũng không sao cả.” 

 

Tôi ngây ngốc nhìn anh, xoáy sâu vào đôi mắt anh, lại mất tự nhiên quay đầu đi: “Chúng ta đang đi đâu đây?” 

 

“Đưa em về Quý gia, tôi sợ em còn ở lại chỗ cũ sẽ không an toàn.” 

 

Tôi thừa nhận tâm trạng của tôi rất dễ dàng bị Tiêu Thừa Kỷ tác động đến: “Anh có điên không! Từ bệnh viện đến nhà tôi cũng mất hai tiếng đồng hồ! Một người anh đầy sơn thế này mà không định xử lý sao?” 

 

Tôi quay lại bảo với lái xe: “Nhờ anh đi đến khách sạn gần nhất, ông chủ của anh phải nhanh chóng xử lý chỗ sơn này.” 

 

Nói xong, tôi dịch ra, ngồi cách xa Tiêu Thừa Kỷ rồi tựa vào cửa xe xem điện thoại, không để ý đến anh nữa. 

 

Tôi mở Baidu, tằng tằng gõ chữ tìm kiếm, cẩn thận đọc từng kết quả một. 

 

“Nếu sơn bị dính vào da có nguy hiểm gì không? Bị tạt sơn thì bao lâu trúng độc? Đàn ông bị dính sơn có ảnh hưởng gì đến năng lực giường chiế… Hả?” Tiêu Thừa Kỷ không biết đã ghé sát lại tôi từ khi nào, thì thầm bên tai tôi.

 

“Không, không phải, đây là Baidu tự gợi ý, không phải tôi chủ động tìm.” Tôi có chút xấu hổ, không dám nhìn anh, “Anh… Anh nhờ người ta mua một chai dầu ô liu, hẳn là có thể rửa sạch.”

 

Loading...