Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tìm lại kí ức, mất vợ yêu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-05 04:34:09
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đoạn Khả, không thể không nói, cô ta rất có bản lĩnh. 

 

Không có xuất thân chính quy, năm bốn đại học được tinh tham nhìn trúng, trở thành nghệ sĩ được ký hợp đồng. 

 

(*) Tinh tham: Người tìm kiếm, khai thác tài năng của những ngôi sao trẻ.

 

Tôi xem hai tập phim Đoạn Khả đóng, cuối cùng ngã xuống sofa.

 

Bây giờ xem cô ta thì được tích sự gì chứ, về sau cũng sẽ không đồng thời xuất hiện. 

 

Tôi thở dài, tắt TV đi, sau đó lại trầm mặc vuốt ve bụng dưới. 

 

Tôi còn chưa kịp nói cho hắn biết, chúng tôi đã có con…

 

Tôi một mình ở nhà chờ hai ngày. 

 

Trưởng bối hai nhà Tiêu, Quý cùng bạn bè liên tục gọi điện thoại đến hỏi han. 

 

Tôi chỉ nói cho cha mẹ nói Tiêu Mộc hiện tại đang rất đau khổ, hai người không cần lo lắng cho tôi, hãy cố gắng khiến tổn thất của Quý gia giảm đến mức thấp nhất. 

 

Sau khi tin nhắn được gửi đi, tôi cài đặt điện thoại về chế độ không làm phiền, sau đó đặt vé của chuyến bay đến Pháp sớm nhất.

 

Nồi canh hẹ rối rắm này, tôi mặc kệ. 

 

Hai mươi lăm năm quy quy củ củ làm tiểu thư khuê các ngoan ngoãn hiểu chuyện, bây giờ tôi muốn tùy hứng một lần. 

 

Về phần đứa con trong bụng… 

 

Chờ tôi xả xong stress lại suy nghĩ tiếp đi…

 

Chuyện đi Pháp, tôi chỉ nói cho bạn thân nhất là Mạnh Xảo Xảo biết. 

 

“Quý Thính Nhiên! Cậu đang mang thai đấy, cậu không thể ngoan ngoãn thành thật dưỡng thai hay sao?! Hoặc là cậu trực tiếp bỏ thai, đỡ mất công nghén suốt chuyến bay như vậy!” Mạnh Xảo Xảo kêu gào mắng tôi từ lúc xuống máy bay tới tận khi về đến khách sạn.

 

“Tớ vẫn chưa nghĩ xong…” Tôi ngồi trên giường ở khách sạn, ngoan ngoãn nghe cô ấy dạy dỗ. 

 

“Nghĩ cái khỉ mốc gì! Cậu còn muốn sinh con cho thằng khốn Tiêu Mộc kia sao? Bằng vào điều kiện của cậu, thừa sức tìm một người khác ngon nghẻ giàu có hơn. Nếu cậu không chê anh trai của tớ, thì lập tức làm chị dâu của tớ đi! Mà thôi! Anh tớ cũng khác gì là anh của cậu đâu, nếu hai người có tình ý gì thì đã bên nhau tám kiếp trước rồi. Này cũng thật là… Vậy thì cứ đi chơi bời thăm thú, rồi gặp được một tình yêu lãng mạn cũng không tồi đâu.” Mạnh Xảo Xảo làm ra vẻ thiếu nữ ngượng ngùng. 

 

Tôi ngả đầu lên gối, cười phì: “Thôi đi! Tớ đi tham dự tuần lễ thời trang mùa thu! Cái gì mà đi tìm tình yêu… Lúc trước từ chối mấy nhà thiết kế, bây giờ vừa lúc cần giải sầu nên tới muốn tới đây xem thử.”

 

“A ~ Đương nhiên rồi, Nhiên Nhiên cậu cười lên xinh thật đấy! Tuần lễ thời trang đương nhiên là phải tham gia, nhưng cậu cũng phải cùng tớ đi dự vũ hội nữa!”

 

Mạnh Xảo Xảo rất thích kết giao với các tiểu thư thượng lưu trên khắp thế giới, mà tham gia vũ hội chính là chuyện mà cô ấy hào hứng nhất.

 

“Tớ vừa mới ly hôn, lại còn đang mang bầu nữa…” 

 

“Không phải là vũ hội làm quen thông thường mà cậu nghĩ đâu! Đây là vũ hội che mặt mà tiểu thư Elena của gia tộc Castel tổ chức, kết hôn rồi hay còn độc thân đều có thể tham gia, vô cùng náo nhiệt!” 

 

Tôi nghĩ, tuần lễ thời trang còn tận năm ngày nữa mới diễn ra, vậy thì đi theo Xảo Xảo giải sầu cũng được. 

 

Nhưng đến nơi rồi mới biết, hoá ra quy mô của bữa tiệc này lại lớn như vậy. 

 

Dựa vào trang phục cùng các thương hiệu xe, hẳn là có rất nhiều lãnh đạo thương giới cùng nhân vật thượng lưu tới tham gia.

 

Mạnh Xảo Xảo dặn tôi ngàn vạn lần không được uống rượu, mang mặt nạ như con bướm xinh đẹp đi tìm kiếm hoa thơm cỏ lạ.

 

Tôi cười bất đắc dĩ, im lặng uống nước ép hoa quả của mình. 

 

Trong khuôn viên tòa lâu đài cổ điển, mọi người nhàn nhã trò chuyện vui cười, mà ở chính giữa hoa viên là tốp năm tốp ba nam thanh nữ tú khiêu vũ cùng nhau. 

 

Quần áo cùng trang sức hoa lệ, từng đôi nam nữ uyển chuyển nhảy nhót, đúng là cảnh đẹp ý vui, khiến cho tâm tình người khác tốt lên không ít. 

 

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể mời cô nhảy một điệu chứ?” Một người đàn ông Pháp đi đến trước mặt tôi, dịu dàng đưa tới một cành hoa hồng. 

 

Mùi nước hoa từ anh ta khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. 

 

Tôi uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, anh không phải là mẫu bạn nhảy lý tưởng của tôi.” 

 

“Vậy, mẫu bạn nhảy lý tưởng của cô là như thế nào?” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Tôi không kiên nhẫn, nhìn xung quanh. 

 

Vốn định muốn tìm một người qua loa để trốn tránh cho xong, nào ngờ lại nhìn thấy một người từ vóc dáng đến trang phục đều mang phong cách của châu Á.

 

Tôi đặt cốc nước của mình lên bàn, lịch sự ý bảo chờ một chút, liền đi tới phía người đàn ông châu Á kia. 

 

“Tiên sinh, tôi có thể mời ngài nhảy một điệu không?” Tôi khẽ chào hỏi.

 

Bàn tay đang cầm ly rượu của người đàn ông đeo mặt nạ ngừng lại một chút, sau đó lập tức buông ra: “Tất nhiên rồi, tiểu thư xinh đẹp, đây là vinh hạnh của tôi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tim-lai-ki-uc-mat-vo-yeu/chuong-2.html.]

 

Tôi nhấc tà váy lễ phục, nắm tay anh bước vào sàn nhảy. 

 

“Anh là người Trung Quốc?” Tôi suy đoán, dùng tiếng Trung hỏi anh ta.

 

“Ừ.” Giọng nói của người này tương đối trầm thấp, rất dễ nghe: “Tiểu thư rất có mắt nhìn.” 

 

“Cứ cho là… giác quan thứ sáu đi.” 

 

Một bản nhạc qua đi, chúng tôi trở lại khuôn viên. 

 

Không nghĩ tới người đàn ông Pháp kia vẫn còn đứng tại chỗ chờ tôi. 

 

 

“Tiểu thư yêu dấu, tôi với cô là nhất kiến chung tình, tôi đã tự hỏi không biết có được vinh dự xin phương thức liên hệ của cô không.” Cách biểu đạt của người Pháp xưa nay vẫn luôn nhiệt tình phóng khoáng như vậy.

 

Nếu là mấy ngày trước, tôi còn có thể dùng lý do mình đã kết hôn để từ chối. 

 

Nhưng bây giờ… 

 

Tôi nghĩ một chút, sau đó ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, dịu dàng tựa vào anh: “Thật ngại quá, vị nam sĩ này đã đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi. Bây giờ tôi là người đã có bạn trai, không tiện cho anh phương thức liên lạc, xin lỗi anh.” 

 

Người đàn ông bị tôi túm lấy trầm mặc, không tỏ thái độ gì, không khí có chút ngưng trệ. 

 

Sau đó anh rút lại cánh tay đang bị tôi ôm.

 

Tôi che mặt trong lòng, “Thôi xong đời, chắc do lúc nãy dọa sợ người ta nên người ta không muốn giúp!”

 

Nhưng tôi còn chưa kịp biện hộ cho đỡ mất mặt, bả vai đã bị đối phương ôm lấy, cả cơ thể được phủ trong mùi hương gỗ tùng ấm áp. 

 

“Ngại quá, cô ấy là bạn gái của tôi.” Anh nói. 

 

Tôi mơ màng màng bị kéo vào phòng nghỉ, lúc ấy người đàn ông mới buông tôi ra. 

 

“Xin lỗi cô, lúc nãy tôi hơi đường đột.” Anh lịch sự nói. 

 

“Không, không có gì, là tôi bất ngờ mạo phạm giả thành bạn gái anh. Cảm ơn anh đã thay tôi giải vây.” Tôi đối với người đồng hương này vô cùng cảm kích, tháo mặt nạ xuống để bày tỏ sự tôn trọng, “Tôi là Quý Thính Nhiên, vừa rồi cảm ơn anh rất nhiều.” 

 

“Tôi biết.” 

 

Tôi mờ mịt, có chút không hiểu nhìn đôi mắt anh ta sau tấm mặt nạ. 

 

“Tôi là Tiêu Thừa Kỷ.” 

 

.

 

Nếu nói trên đời này có thuốc hối hận, tôi nhất định không do dự gì mà tọng hết vào họng. 

 

Trên đường trở về, tôi vẫn còn hoảng hốt, hoàn toàn không nghe thấy Mạnh Xảo Xảo đang nói gì. 

 

“Nhiên Nhiên, cậu có nghe tớ nói không đấy! Người theo đuổi cậu ban nãy chính là người thừa kế của gia tộc Castel! May là cậu không đồng ý với hắn, hắn chính là một trap boy chính hiệu đấy.” Mạnh Xảo Xảo cười hì hì bá vai tôi. “Nhưng mà… Người đưa cậu lên xe là ai vậy? Ngay cả người thừa kế của gia tộc Castel dường như cũng có chút kiêng kị anh ta?”

 

“Người của Tiêu gia.”

 

“Gì cơ?” 

 

“Chú ba của Tiêu Mộc, Tiêu Thừa Kỷ.” 

 

Không khí trong xe nháy mắt rơi vào trầm mặc. 

 

Nhiều năm như vậy, tôi chỉ mới gặp qua Tiêu Thừa Kỷ một lần, chính là ở trong đám cưới của tôi cùng Tiêu Mộc. 

 

Mặc dù theo bối phận Tiêu Mộc phải gọi anh một tiếng “chú ba”, nhưng kỳ thật quan hệ huyết thống đã xa đến mức b.ắ.n đại bác ba ngày chưa nghe thấy tiếng nổ. 

 

Tôi tự an ủi chính mình. 

 

Trước kia không gặp qua mấy lần, cũng đừng nói đến hiện tại tôi đã ly hôn với Tiêu Mộc, người của Tiêu gia thì sao chứ, chẳng liên quan gì đến tôi. 

 

Tôi và Mạnh Xảo Xảo đều ăn ý không nhắc lại đề tài này. 

 

Sau khi tuần lễ thời trang kết thúc, tôi lại đi một vòng du ngoạn danh lam thắng cảnh, rất nhanh sau đó đã ném chuyện này ra sau đầu. 

 

Nhưng mà trốn tránh, vĩnh viễn không phải là biện pháp có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để. 

 

Tôi vẫn còn thân phận đại tiểu thư Quý gia, sau khi ổn định lại cảm xúc, tôi trở về Trung Quốc. 

 

Tôi trở về nhà mình. 

 

Tôi nói với cha mẹ là bản thân đã điều chỉnh tốt tâm trạng, đối với cuộc hôn nhân thất bại này, tôi đã không còn suy nghĩ vấn vương gì, đã chấm dứt sạch sẽ, có như vậy, hai người mới yên lòng. 

 

Loading...