Tiểu Thư Kiêu Kỳ Được Cưng Chiều Mỗi Ngày - 17.
Cập nhật lúc: 2025-12-26 06:27:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa thấy cô xuất hiện ở cửa lớp, Hứa Trần chủ động bước : “Tiểu Thư Nhĩ đến tìm A Triều đấy ? Cậu vẫn đến lớp .”
Thư Nhĩ hừ nhẹ một tiếng: “Sao cơ? Chẳng lẽ hôm nay trốn học ?”
Hứa Trần vò đầu bứt tai đáp: “Cái cũng rõ lắm.”
“Thế thử hỏi xem bao giờ mới đến.”
Hứa Trần lộ rõ vẻ bối rối: “Vấn đề là gửi tin nhắn mà cũng trả lời, hiếm khi thấy xử sự như thế lắm.”
Thư Nhĩ khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng lẽ gặp chuyện gì ?
Hứa Trần vò đầu suy đoán: “Chắc là xảy mâu thuẫn với nhà .”
Bình thường chỉ khi cãi với gia đình thì Hoắc Triều mới cắt đứt liên lạc như , chắc hẳn cũng cố ý mà chỉ là tâm trạng đang quá tồi tệ mà thôi.
Nghe Hứa Trần thế, Thư Nhĩ phần nào cũng đoán sự tình.
Trong nguyên tác nhắc đến việc do qua đời sớm nên mối quan hệ giữa ba cha con nhà họ Hoắc vốn chẳng mấy êm . Anh cả nhà họ Hoắc hiện đang học năm thứ ba đại học với tính cách điềm đạm nên cha tin tưởng bồi dưỡng để kế nghiệp. Ngược , con thứ là Hoắc Triều vô cùng nổi loạn, chịu lời nên mối quan hệ với cha luôn ở trạng thái căng thẳng tột độ.
“Vậy hôm nay đến trường ?”
Hứa Trần ngẫm nghĩ một hồi thành thật đáp: “Theo tình hình đây thì chắc là đến .”
Thư Nhĩ vội vàng hỏi dồn: “Thế thường những lúc như thế ?”
Hứa Trần vốn định rằng những lúc như Hoắc Triều thường thích ở một hơn, nhưng vì vốn luôn dành cho Thư Nhĩ sự quan tâm đặc biệt nên nỡ từ chối mà đành tiết lộ cho cô một địa chỉ.
Khi Thư Nhĩ tìm đến công viên Vọng Hà thì thấy Hoắc Triều đang nhắm nghiền mắt phơi nắng chiếc ghế đu gỗ.
Dưới ánh nắng ban mai, gương mặt trông phần nhợt nhạt, điều đó càng khiến vết bầm tím bên má trái hiện lên rõ mồn một như ai đó giáng cho một cú đ.ấ.m cực mạnh.
Xâu chuỗi những gì Hứa Trần , chắc hẳn Hoắc Triều xảy xô xát với cha .
Thư Nhĩ nhẹ nhàng tiến gần định bụng sẽ dọa cho một phen, nhưng dù cô cố gắng gây bất kỳ tiếng động nào thì Hoắc Triều vẫn lập tức mở bừng mắt và đưa ánh sắc lẹm về phía cô.
Trông vẻ trải qua một đêm mất ngủ với đôi mắt vằn tia m.á.u cùng gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi chán chường. Vừa thấy Thư Nhĩ, trong mắt thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng nhanh ch.óng tan biến để nhường chỗ cho vẻ tĩnh lặng vốn .
Thư Nhĩ chẳng hề khách sáo mà ngay xuống bên cạnh . Chiếc ghế đu vốn chẳng mấy rộng rãi nên khi cô xuống là kín chỗ, cô hết sức lưu tâm mới chạm .
Thấy đến là cô, Hoắc Triều nhắm nghiền mắt với vẻ mặt trò chuyện cùng ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thu-kieu-ky-duoc-cung-chieu-moi-ngay/17.html.]
Thư Nhĩ ghé sát gần để quan sát kỹ vết thương của , cảm nhận sự hiện diện của cô, mở mắt với vẻ mấy kiên nhẫn: “Em cái gì thế?”
Thư Nhĩ hì hì hỏi: “Anh trai ơi, thế ?”
Anh rõ ràng là chia sẻ điều gì lúc , nên Thư Nhĩ liền buông một câu suy đoán vu vơ: “Chắc là chuyện chẳng liên quan gì đến em nhỉ?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Hoắc Triều khẽ cử động, Thư Nhĩ thấy liền giật , lẽ chuyện thực sự liên quan đến cô ? Đầu óc cô xoay chuyển nhanh ch.óng và lập tức nảy một suy nghĩ.
“Có là do cái tin nóng mạng xã hội tối qua ?”
Dù tin tức tối qua nêu tên cụ thể, nhưng với một thường xuyên quyên góp tiền xây dựng các tòa nhà cho trường như cha Hoắc thì đời nào ông chuyện con trai đang . Chắc hẳn ông cảm thấy Hoắc Triều quá mức phô trương khi còn ít tuổi mà vung tiền tỷ lấy lòng con gái đến mức lên cả xu hướng tìm kiếm, thế là hai cha con mới xảy tranh cãi nảy lửa chăng?
Khi hiểu rõ ngọn ngành, Thư Nhĩ bỗng thấy chút oan uổng vì vụ gà rán thực chất là do một tay cô đạo diễn chứ chẳng liên quan gì đến cả.
Đã là trai mười tám tuổi đầu mà vẫn cha đ.á.n.h cho nông nỗi thì đúng là t.h.ả.m hại thật đấy. Dù trong lòng thầm thương xót nhưng hiểu cô vẫn thấy buồn một cách khó hiểu.
Không , cô phép vì dù cũng vì cô mà vạ lây.
Thư Nhĩ đảo mắt nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm vết thương của . Hoắc Triều lập tức nắm c.h.ặ.t lấy tay cô mở mắt hỏi với tông giọng khàn đặc: “Em định gì?”
Thư Nhĩ hừ nhẹ một tiếng đáp: “Em xoa xoa cho mà.”
Anh chẳng thèm đón nhận lòng đó mà đáp: “Không cần .”
Thư Nhĩ chẳng mảy may để tâm đến lời , dù tay vẫn đang nắm c.h.ặ.t nhưng cô vẫn linh hoạt. Cô quỳ hẳn lên ghế đu ghé sát miệng thổi nhẹ vết thương của Hoắc Triều, thổi xong còn quên bồi thêm một câu: “Cái thổi của công chúa là trân quý lắm đấy nhé.”
Nếu là khác thì dù cầu xin cô cũng chẳng thèm an ủi . Đây chẳng là cô đang áp dụng chiêu thả dây dài câu cá lớn . Dù thì cô vẫn “đào mỏ” nam chính đủ mức nên thỉnh thoảng cũng cho nếm chút ngọt ngào chứ. Hơn nữa vì cô mà thương nên cô mới vẻ chu đáo như .
Hơi thở ấm áp của Thư Nhĩ lướt qua má mang một cảm giác lạ lẫm khiến Hoắc Triều bỗng chốc ngẩn ngơ. Thư Nhĩ tranh thủ cơ hội ghé sát thổi thêm vài cái nữa.
Giọng cô vô cùng mềm mại: “Anh trai ơi, ? Anh thấy đỡ hơn chút nào ?”
Khoảng cách giữa hai lúc gần đến mức thể thấy rõ hình bóng của phản chiếu trong đôi mắt đối phương. Hoắc Triều chỉ cần khẽ ngẩng đầu là thể thấy Thư Nhĩ đang quỳ ngay mặt . Mỗi khi cô cử động nhẹ là chiếc ghế đu khẽ đung đưa qua .
Được Thư Nhĩ trêu đùa một hồi, tâm trạng đang nặng nề của Hoắc Triều bỗng chốc vơi đáng kể. Cái thổi của công chúa thực sự quý giá đến thế ? Suốt mười tám năm cuộc đời, đây là đầu tiên một đối xử với theo cách .
Anh từ từ buông cổ tay cô khẽ hỏi: “Sao em chỗ mà tìm tới đây?”
Thư Nhĩ chẳng ngượng ngùng là gì, lập tức buông một câu ngôn tình sến súa: “Bởi vì em lo lắng cho mà.”
Hoắc Triều ngẩn thêm vài giây mới đáp: “ .”