Tiểu Thư Kiêu Kỳ Được Cưng Chiều Mỗi Ngày - 12.
Cập nhật lúc: 2025-12-26 06:26:03
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy món đồ ăn vặt cô định dùng để xây dựng các mối quan hệ cho .
Dù chút hài lòng vì Hoắc Triều chỉ mua thêm bấy nhiêu đó, nhưng hôm nay Thư Nhĩ hiếm khi giở trò đỏng đảnh quấy rối .
Sở dĩ cô ngoan ngoãn như là vì cô đang ấp ủ một kế hoạch lớn lao hơn cho buổi chiều.
“Anh trai , em vẫn tài khoản mạng xã hội điện thoại của đấy.” Thư Nhĩ tiến gần kéo nhẹ vạt áo của Hoắc Triều, cô khẽ ngước mắt và nũng nịu: “Anh trai ơi, chẳng lẽ thường xuyên liên lạc giọng của em ?”
Hoắc Triều nhịn mà đưa tay véo nhẹ cái má căng mịn của cô.
Hành động từ lâu nhưng vẫn luôn kìm nén, cho đến tận bây giờ thì thực sự thể nhịn thêm nữa.
Anh đích kiểm tra xem da mặt của cô gái nhỏ rốt cuộc dày đến mức nào.
Nếu thì cô thể thản nhiên thốt những lời lẽ như thế mà hề thấy ngại ngùng kỳ quặc một chút nào chứ?
Ban đầu Hoắc Triều cứ ngỡ sẽ chạm một lớp da dày, nhưng thực tế làn da của thiếu nữ trắng nõn và mịn màng như lòng trắng trứng gà mới bóc vỏ, cảm giác chạm vô cùng mượt mà khiến chỉ chạm mãi thôi. Hơn nữa cô khá gầy nên gương mặt cũng quá nhiều thịt, da mặt chẳng hề dày chút nào, khác xa so với những gì hằng tưởng tượng.
Trong lúc Hoắc Triều đang véo má Thư Nhĩ, cúi xuống khiến cách giữa hai trở nên gần, gần đến mức họ thể thấy rõ màu mắt của đối phương.
Thư Nhĩ khẽ chớp mắt bất ngờ hỏi: “Anh trai ơi, đang hôn em ?”
Nếu thì tại ghé sát cô như chứ?
Lại còn véo má cô nữa!
Chẳng lẽ rằng gương mặt của con gái cũng giống như cái đầu của con trai, đều là những vị trí phép tùy tiện đụng chạm ?
Hoắc Triều thoáng sững sờ, còn kịp lên tiếng thanh minh thì Thư Nhĩ tự tiếp: “Anh trai , hiện tại thì vẫn nhé.”
Hiện tại , nghĩa là sẽ ?
Hoắc Triều thực sự bái phục cái sinh vật nhỏ bé .
Anh thu tay thẳng lên, đây là đầu tiên chính thức gọi tên cô một cách nghiêm túc.
“Thư Nhĩ .”
Khi Hoắc Triều gọi tên cô với tông giọng trầm ấm pha chút vẻ nuông chiều, Thư Nhĩ theo bản năng khẽ đưa tay lên ngoáy lỗ tai vì thấy giọng của nam chính thực sự quá đỗi êm tai.
Chỉ tiếc là ngốc một chút nên mới nhận nhầm mà thôi!
“Anh trai gọi em chuyện gì thế ạ?”
“Sao em giỏi nũng nịu đến thế cơ chứ?” Gia đình cô rốt cuộc nuôi dạy cô như thế nào mà một tính cách như ?
Thư Nhĩ ngẩng đầu lên đáp bằng vẻ mặt đầy hiển nhiên: “Đã là công chúa thì ai mà chẳng nũng nịu chứ.”
Hoắc Triều khẽ nhếch môi mỉm .
Anh lấy điện thoại , mở mã QR tài khoản cá nhân đưa đến mặt cô. Chỉ là kết bạn thôi mà, cũng chẳng gì to tát cả.
Thư Nhĩ vui sướng hớn hở kết bạn với , đó cô còn công khai đổi tên gợi nhớ cho ngay mặt thành “Người trai dịu dàng, chu đáo và bụng nhất thế gian”.
Hoắc Triều thực sự chẳng hiểu nổi gì để cô ấn tượng về sự dịu dàng và chu đáo như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thu-kieu-ky-duoc-cung-chieu-moi-ngay/12.html.]
Dịu dàng ư? Chu đáo ư?
Hai từ đó vốn dĩ chẳng chút liên quan nào tới con cả.
Tất nhiên hề rằng Thư Nhĩ chỉ đang tung hỏa mù mà thôi.
Trước khi chuyện gì đó thì đương nhiên cô cho nam chính nếm chút mật ngọt , để rằng trong lòng cô là tuyệt vời nhất, như thế thì lát nữa mới thấy ngại mà nỡ nổi giận với cô chứ.
Thư Nhĩ cầm túi đồ ăn vặt bước lớp tùy ý chia mấy gói khoai tây chiên cho những bạn mà cô thấy hợp mắt.
Những nhận quà đều vô cùng bất ngờ và phấn khích, trong khi những phần thì lộ rõ vẻ hụt hẫng với hy vọng tới sẽ đến lượt .
“Đây là khoai tây chiên do đích Hoắc Triều mua đấy, cảm ơn Thư Nhĩ nhiều nha!”
“Oa, tớ còn chẳng nỡ ăn nó luôn chứ!”
“ là bạn cùng lớp với Thư Nhĩ sướng thật đấy.”
“Đại ca đang theo đuổi Thư Nhĩ nên tụi cũng hưởng phúc lây luôn!”
Trong chia quà , Tưởng Tây Từ đương nhiên cũng phần.
Bởi vì đối tượng mà Thư Nhĩ “chăm sóc” đặc biệt thực chỉ một mà thôi. Cô tặng cho cả những khác chẳng qua là để che mắt thiên hạ, tránh cho Tưởng Tây Từ cảm thấy khó xử ngại ngùng vì sự khác biệt mà thôi.
Sau khi trao đồ ăn cho , Thư Nhĩ định về chỗ nhưng cô kịp thì Tưởng Tây Từ gọi .
Giọng của thiếu niên mang vẻ thanh khiết nhưng vẫn còn vương chút nét ngây ngô.
Thư Nhĩ ngẩn : “Sao thế?” Cô cứ ngỡ định trả gói khoai tây chiên cho .
Tưởng Tây Từ ngập ngừng một lát mới cẩn thận chọn lời để hỏi: “Bạn như thế ... liệu nổi giận ?”
Cái mà nhắc tới ở đây chắc chắn là Hoắc Triều.
Dưới góc của Tưởng Tây Từ, gói khoai tây chiên chính là tâm ý mà Hoắc Triều dành cho Thư Nhĩ.
Anh hiểu rõ lắm về Hoắc Triều của năm lớp mười hai, nhưng cũng từng danh về những “chiến tích huy hoàng” của hai năm .
Từng là đại ca lừng lẫy một thời của trường Trung học 1 với vô đàn em vây quanh, dù lên năm cuối cấp trở nên trầm tính hơn nhưng Hoắc Triều chắc chắn là một kẻ tính tình hiền lành gì cho cam.
Nếu Thư Nhĩ đem tâm ý của ban phát cho các bạn trong lớp thì...
Thư Nhĩ thản nhiên đáp với vẻ chẳng chút bận tâm: “Yên tâm mà, .”
Dù nam chính nổi giận lôi đình chăng nữa cô cũng chẳng mảy may để ý. Nam chính thì tính là cái gì chứ!
Chỉ cần Tưởng Tây Từ ăn no và mức độ thiện cảm của đối với cô tăng lên vù vù là cô mãn nguyện lắm .
Tưởng Tây Từ định thêm điều gì đó nhưng cuối cùng chọn cách giữ im lặng.
Anh hiểu rõ Thư Nhĩ đang cố tình quan tâm và giúp đỡ .
Anh thầm tự nhủ với bản rằng khi thành công danh toại, nhất định sẽ báo đáp tấm chân tình của cô gấp hàng trăm hàng ngàn .
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều, bộ học sinh trong trường bắt đầu trở nên xôn xao náo nhiệt lạ thường.