Ân Ái Mỹ cố gắng nén nhịn và chịu đựng. Đợi tới khi tiếng cổng thành đóng , nàng mới cất tiếng gọi:
- Dương Hoàn, đây.
Màn che xe ngựa nhẹ nhàng xốc lên, bóng dáng khôi ngô tuấn tú của Dương Hoàn hiện . vẫn ở bên ngoài cửa, chỉ cúi đầu khom lưng thấp giọng hỏi :
- Tiểu thư gì phân phó?”
Thanh âm của đầy vẻ nhún nhường kính cẩn, để lộ một chút sai lầm nào, thật sự là bộ dáng của một “ hầu chuyên nghiệp”.
Ân Ái Mỹ thấy là nổi giận. Nàng nghiêm giọng:
- Dương Hoàn, bảo ngươi đây, là ngoài đó chuyện với ! Mau đây, đến bên cạnh .
Không thể trái mệnh lệnh, Dương Hoàn đành cúi đầu tiến đến mặt Ân Ái Mỹ, nhưng vẫn cố gắng giữ cách nhất định.
Trong lòng Ân Ái Mỹ bực bội. Nàng đang cần một thể bảo vệ nàng thể bầu bạn. Nàng cần một hầu, một cỗ máy. Rõ ràng là mấy hôm Dương Hoàn linh hoạt, tràn đầy sinh lực, bây giờ cứng nhắc và lạnh lẽo như . Ân Ái Mỹ nghiêm nghị cất tiếng:
- Ngươi xuống giường , dựa gần .
Tiểu thư mèo con rằng, dù nàng cố gắng vẻ nghiêm trang đạo mạo mà lệnh, nhưng làn điệu ngữ khí từ trong miệng nàng êm ái mềm mại vô cùng. Thế nên, mệnh lệnh mà nàng thốt , vốn khác cảm giác nô dịch sai khiến. Ngược lúc Ân Ái Mỹ giống như đứa bé đang nũng, phụng phịu đòi nuông chiều, khiến cho lòng của Dương Hoàn bỗng nhiên mềm nhũn. Hắn thậm chí nhích lên, nhưng một hồi áy náy tự trách hôm trỗi dậy, Dương Hoàn khựng , thấp giọng mà rằng:
- Xin tiểu thư cứ lệnh. Dương Hoàn là . Chủ tớ khác biệt.
Bốn chữ “chủ tớ khác biệt” , Dương Hoàn mà trong lòng chua xót. Còn Ân Ái Mỹ thì bốn chữ càng thêm tức giận. Nàng hờn dỗi lẫy:
- A, thì thôi. Vậy ngươi gọi gã đ.á.n.h xe đây, còn ngươi đ.á.n.h xe .
Dương Hoàn vẫn cúi đầu như cũ, nhẹ giọng đáp lời:
- Dương Hoàn là cận vệ, là hầu của tiểu thư. Nếu tiểu thư chuyện gì cần , ngài thể trực tiếp phân phó cho Dương Hoàn.
Ân Ái Mỹ bĩu môi. Rõ ràng nàng gọi đến gần bên nàng mà cho lời , còn mở miệng bảo nàng “trực tiếp phân phó” cơ đấy.
- Cũng chuyện gì lớn, chỉ tìm chuyện, tâm sự mà thôi. nếu ngươi coi trọng lễ nghĩa chủ tớ như , cũng thể ép buộc ngươi. Ta gọi khác là .
Dương Hoàn trầm mặc trong chốc lát, giọng cũng trầm hẳn xuống:
- Dương Hoàn ở đây trò chuyện với tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thu-am-ve-cua-nang-cung-la-nhan-vien-xuyen-nhanh/chuong-13-chu-to-khac-biet.html.]
- , tâm sự thể cách xa như chứ? Ngươi cần miễn cưỡng bản . Ta tìm khác ngươi là .
Ngữ khí của Ân Ái Mỹ dịu dàng bao dung, bày dáng vẻ của một chủ nhân hòa ái. khi từ miệng của nàng hai chữ “ ngươi”, trong lòng Dương Hoàn hiểu thấy nhói đau. Hắn như ngừng thở mất một lúc mới thốt lời:
- Dạ, Dương Hoàn cáo lui.
Ân Ái Mỹ ngờ rằng Dương Hoàn ngoan ngoãn đến đáng ghét như ! Nàng vốn dùng kế khích tướng, mà như một con rùa cứng ngắc, rút cổ rụt đầu như thế khiến nàng trở tay kịp. Hơi thở của Ân Ái Mỹ cũng vì tức giận mà nghẽn ngang.
Nàng nghẹn ngào quát lên:
- Dương Hoàn! Ngươi mà dám bước ngoài nửa bước, sẽ...
Đột nhiên tiếng kêu của nàng im bặt. Thân thể mềm mại của nàng ngã xuống, tỏ vẻ khó chịu khép mắt. Tất cả biểu hiện của Ân Ái Mỹ khiến Dương Hoàn kinh hoảng nhớ chuyện hôm . Không còn nhớ rõ lễ nghĩa chủ tớ gì nữa, sải một bước thật dài tiến đến nàng. Vươn hai tay vội vàng ôm lấy thể đang ngã xuống của nàng, Dương Hoàn kêu lên, giọng lạc mấy phần:
- Tiểu thư, , ?
Không thấy nàng hồi đáp, càng thêm hoảng loạn. Nhìn đôi mày của nàng nhíu chặt, cặp mắt của nàng nhắm nghiền, Dương Hoàn một nữa hối hận tự trách. Hắn đỡ lấy bờ vai của nàng, hối hả trấn an:
- Tiểu thư đừng sợ, sẽ ngoài gọi thầy thuốc. Tiểu thư cố gắng chịu đựng một chút.
- Không cần. Ta mang t.h.u.ố.c theo bên .
- Vâng. Tiểu thư cất t.h.u.ố.c ở ?
- Trong... trong n.g.ự.c áo... Ngươi mau giúp … lấy thuốc…
- Vâng.
Dương Hoàn nhanh lấy t.h.u.ố.c đưa cho Ân Ái Mỹ, nhưng cứng đơ như hóa đá. Tiểu thư , nàng cất t.h.u.ố.c ở ? Ân Ái Mỹ vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng nàng cảm nhận Dương Hoàn khựng .
Nàng nặng nề thở dốc, miệng nhỏ rên rỉ cất tiếng:
- Dương Hoàn! Nhanh lên ! Ngươi mau tìm trong n.g.ự.c áo của ... Ta... khó chịu quá...
Dương Hoàn vẫn cứng ngắc tại chỗ. Những câu của Ân Ái Mỹ lúc run rẩy vì suy nhược nhưng mang đầy dụ hoặc hấp dẫn. Nếu Dương Hoàn đang thấy tiểu thư đang phát bệnh, thì còn tưởng là nàng đang quyến rũ , mời gọi chuyện... đồi phong bại tục, dĩ hạ phạm thượng, đê tiện bại hoại... Dương Hoàn lặp lặp hàng loạt thành ngữ trong đầu, cố gắng cảnh tỉnh bản . thở của Ân Ái Mỹ càng lúc càng yếu, cuối cùng, nàng ngoẹo đầu sang một bên, lên tiếng nữa.
Dường Hoàn cuống hết cả lên. Bây giờ dám nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng tìm t.h.u.ố.c để chữa trị cho tiểu thư. Nếu khi nàng tỉnh dậy mà tức giận trừng phạt thì... cùng lắm là c.h.ặ.t t.a.y tạ tội, c.ắ.t c.ổ tạ tội . Tuyệt đối để tiểu thư chịu tổn hại.
Thế là, quyết tâm của Dương Hoàn củng cố vững chắc. Hắn cẩn thận đưa tay luồn lớp vạt áo nơi cổ của Ân Ái Mỹ. dù cố gắng cỡ nào, cẩn thận cỡ nào thì cũng thể tránh khỏi việc da thịt đụng chạm. Làn da trinh nữ mềm mại trơn láng tiếp xúc với những ngón tay chai sạn và lòng bàn tay sần sùi của Dương Hoàn khiến nóng ran cả mặt. Ân Ái Mỹ thì khẽ run lên. Cảm giác xước xác do bàn tay của Dương Hoàn tạo khiến nàng dần hồi tỉnh.