Dương Hoàn hề , lúc , gương mặt của đỏ ửng, hai mắt loang loáng nước, khóe miệng vẫn còn vương một ít chất nhờn trong suốt, trông quyến rũ cực kỳ. Ân Ái Mỹ cũng giơ ngón tay của lên, và nàng thành công khiến cho gương mặt của Dương Hoàn chuyển thành đỏ rực. Bởi vì, ngón tay của nàng cũng dính dấp thứ chất nhờn trong suốt lấy từ miệng của . Không chỉ , nàng còn nghiêng đầu ngước mắt . Đầu ngón tay của nàng dính nước bọt của sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện trong ánh nắng.
Nàng thích chí và đắc ý lắc lắc ngón tay ướt đẫm mặt của Dương Hoàn, cất giọng trong veo hỏi:
- Dương Hoàn, trao đổi quỳnh dịch hương tân mà tiểu thuyết là như vầy ?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ân Ái Mỹ là đôi mắt trong sáng như nước, vô cùng hồn nhiên ngây thơ. trong cảm nhận của Dương Hoàn, khi Ân Ái Mỹ câu đó, đôi mắt của nàng như chứa đầy vẻ yêu mị câu hồn nhiếp phách khiến chao đảo.
Trong lòng Dương Hoàn tràn đầy căm tức, thật xẻ thịt lột da kẻ khốn kiếp nào dám đưa cho tiểu thư mấy quyển tiểu thuyết đó, dạy hư nàng, cũng đồng thời hỏng luôn của . Tầm mắt của Dương Hoàn thể khống chế mà len lén cánh môi hồng nhạt mềm mềm nho nhỏ của tiểu thư đang liếng thoắng kể về những điều nàng trong sách cấm. Nàng cứ nhắc nhắc cụm từ “trao đổi quỳnh dịch hương tân” Dương Hoàn nuốt khan mấy cái, cổ họng khô khốc phát khàn khàn đầy mê hoặc:
- Không như ...
Mắt của Dương Hoàn dán chặt đôi môi như cánh hoa đào của nàng. Cảm nhận tầm mắt của , cái lưỡi phấn hồng nhỏ xinh đầy đặn của nàng đưa , l.i.ế.m láp cánh môi hồng nhuận một chút.
Rồi đó nàng thắc mắc về lời đáp của Dương Hoàn:
- Sao nhỉ? Theo như trong sách miêu tả thì đây đúng là “quỳnh dịch hương tân” còn gì? Sao ngươi là trao đổi... A,...
Nàng tỏ hiểu, gật đầu reo lên:
- , là trao đổi! Mới thể xem là trao đổi chứ!
lúc Dương Hoàn mừng thầm vì tiểu thư hiểu , thì một nữa sững sờ vì một hành động ngây thơ nhưng khiến chìm những ý nghĩ đen tối. Bởi vì, ngay đó, Ân Ái Mỹ trực tiếp đưa ngón tay vẫn đang ướt đẫm trong miệng nhỏ của !
Lúc Dương Hoàn động tác của nàng mất hết cả lí trí. Hắn quên hết lễ tiết mà vươn tay , túm lấy cổ tay nàng. Miệng gấp gáp kêu lên:
- Tiểu thư! Không! Đừng thế!
- Tại chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thu-am-ve-cua-nang-cung-la-nhan-vien-xuyen-nhanh/chuong-11-duong-hoan-nguoi-dam-ghet-bo-ta.html.]
Ân Ái Mỹ tròn xoe mắt hỏi . Miệng nàng còn đang ngậm ngón tay, thanh âm rõ ràng lắm càng thêm mềm mại. Tiếng ngây thơ trong trẻo như , khi lọt tai của Dương Hoàn đẩy tâm trí những suy nghĩ dơ bẩn đến ngượng ngùng.
Dương Hoàn ấp úng một lúc mới mấy câu:
- Tiểu thư, mau lấy . Đừng ngậm như thế, bẩn…
Dương Hoàn gấp đến lúng túng. Trên ngón tay của nàng còn dính nước bọt của … Sao tiểu thư thể chạm còn nuốt luôn nước bọt từ trong miệng chứ? Nước bọt của bẩn. Sao thể chấp nhận để cho tiểu thư chuyện như ?
Ân Ái Mỹ thì hiểu ý của Dương Hoàn. Nàng chỉ từ “bẩn”. Thế là, tiểu thư mèo nhỏ tức giận đến xù lông.
Nàng ấm ức kêu lên:
- Bẩn ? Ngươi dám ngón tay của bẩn! Dương Hoàn! Ngươi dám ghét bỏ ? Ngươi chê bai ...
Ân Ái Mỹ tức giận . bộ dáng nhỏ xinh của nàng khi tức giận hề tạo chút uy h.i.ế.p nào, thậm chí còn tăng thêm phần khả ái. Dương Hoàn đôi mắt vốn long lanh như mặt hồ thu của nàng nay rưng rưng ánh lệ càng thêm vẻ kiều diễm mê ly. Đôi môi của nàng hồng phấn, ngậm lấy ngón tay thon thon trắng muốt. Hai gò má phinh phính lên vì đang ngậm tay càng thêm phụng phịu đáng yêu. Ân Ái Mỹ lúc chẳng khác gì một tiểu tinh linh huyền bí, nét ngây thơ trong sáng, quyến rũ, diễm lệ.
Dương Hoàn ngắm dung nhanh của tiểu thư mà mê mẩn. cũng hiện giờ là lúc để thưởng thức. Chuyện chỉ là tội, mà còn là , là sai lầm mà thể phạm, càng thể để tiểu thư nhúng chàm.
Thế là Dương Hoàn vội vã giải thích:
- Dương Hoàn ngón tay của tiểu thư bẩn, mà là, là…
Dương Hoàn ngắc ngứ, thể hết ý. Hắng dám, cũng nỡ rõ cho tiểu thư nàng đang ngậm cái thứ bẩn thỉu gì miệng. Sự ấp úng của Dương Hoàn khiến Ân Ái Mỹ càng ấm ức.
Nàng mếu máo:
- Giải thích ? Quả nhiên là ngươi chê ! Ta mà, ngoại trừ cha và đại ca , tất cả các ngươi đều ghét bỏ !
- Tiểu thư, Dương Hoàn …
Dương Hoàn vội vàng bất đắc dĩ. Hắn xua tay, lắc đầu nhưng vẫn hết trọn câu. Dương Hoàn thở dài trong lòng, cảm thấy bản vô cùng thất bại. Hắn từng đội trưởng, tướng quân, thích khách, điệp viên,... và bây giờ là ám vệ. Gió tanh mưa m.á.u cỡ nào cũng từng e ngại. Kẻ địch hùng mạnh cỡ nào cũng từng lùi bước. Dù là thương g.i.ế.c, cũng từng sợ hãi. Vậy mà lúc đây, bó tay thúc thủ, miệng mà nổi thành câu, trong lòng gấp sợ lo hoảng chỉ vì một bé mèo con đang giận dỗi.