Tiểu Sư Đệ Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Hai Mặt - Chương 7: Tiểu Sư Đệ Hắc Liên Hoa Hai Mặt Tâm Cơ - Edit by Chị Ba Mê Truyện
Cập nhật lúc: 2025-12-22 13:43:57
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù là đang , dáng vẫn thẳng tắp như tùng bách.
Gần như ngay khoảnh khắc Vân Niệm bước , Tạ Khanh Lễ đưa mắt sang.
Người tới vận một bộ y phục màu xanh biếc, nước da trắng ngần, mày liễu thanh tú, ngũ quan xinh động lòng , đôi mắt sáng long lanh tựa như hồ nước mùa thu.
Hắn dậy khẽ gật đầu với Vân Niệm, ôn hòa và lễ độ: “Vân sư tỷ.”
Vân Niệm bước nhanh tới đặt bát t.h.u.ố.c tay xuống: “Phù phù, nóng c.h.ế.t !”
Nàng xoa xoa tay, đôi mày liễu khẽ nhíu .
Ánh mắt Tạ Khanh Lễ rơi đầu ngón tay nàng, da nàng trắng nên vết đỏ càng hiện rõ mồn một ánh trăng.
Vân Niệm xoa đầu ngón tay ngẩng đầu : “Vết thương của đỡ hơn chút nào , dậy , trong sân lạnh lắm.”
Tạ Khanh Lễ lắc đầu đáp: “Thương thế nặng, đa tạ Vân sư tỷ chữa trị cho .”
Vân Niệm hạ tay xuống ghé sát gần, khẽ hỏi: “Sao họ Vân?”
Tạ Khanh Lễ đến đây một năm nhưng Vân Niệm từng đặt chân đến ngoại môn.
Thiếu niên chỉ bất động thanh sắc lùi một bước khi nàng ghé tới, vẫn cúi đầu như cũ, chiều dám thẳng nàng.
“Bên hông sư tỷ đeo ngọc bài t.ử của Đạp Tuyết Phong, ngọc bài khắc chữ Vân. Đệ t.ử Đạp Tuyết Phong mang họ Vân chỉ ...” Hắn ngước mắt thẳng Vân Niệm, gọi tên nàng:
“Vân Niệm.”
Giọng trong trẻo, tựa như tiếng suối chảy róc rách giữa núi rừng.
Mày mắt Tạ Khanh Lễ nhu hòa thanh tú, một cơn gió đêm thổi tới cuốn theo mái tóc đuôi ngựa buộc cao của tung bay.
Vân Niệm cong mắt , thẳng dậy: “Khéo thật, cũng là ai. Nghe cửa thứ mười hai một t.ử mang phong tư tiên nhân, chắc hẳn chính là Tạ Khanh Lễ .”
Tạ Khanh Lễ cung kính đáp: “Phong tư tiên nhân dám nhận.”
Vân Niệm vẫn quên chuyện ban ngày, sự thúc giục của hệ thống, nàng tìm một cái cớ:
“Ta danh Nguyên trưởng lão ủ rượu ngon từ lâu, hôm nay vốn định đến cửa thứ mười hai xin Nguyên trưởng lão một vò rượu, tình cờ bắt gặp đám Thường Tuyên ức h.i.ế.p Tạ sư . Việc là đại kỵ ở Huyền Miểu Kiếm Tông nên mới mặt dạy dỗ bọn họ một trận.”
“Đa tạ sư tỷ.”
Vân Niệm xua tay: “Không cần cảm ơn, cũng giúp mà.”
Nàng khựng một chút, ánh mắt về phía vai và cổ Tạ Khanh Lễ: “Đa tạ sư giúp đỡ một vuốt của Xích Linh Thú.”
Cú cào đó khiến thương nhẹ.
Vân Niệm cảm thấy chút áy náy.
Tạ Khanh Lễ cảm thấy buồn . Người đang mặt còn thấp hơn vai đang cúi đầu, khí thế linh động hoạt bát quanh bỗng chốc trầm xuống, giống như một đứa trẻ cho kẹo đang hờn dỗi.
Lại là trò gì nữa đây?
Trong lòng nhạo nhưng giọng điệu vẫn khiêm nhường: “Vân sư tỷ cần tự trách như thế...”
Lời còn dứt thì mới im lặng cúi đầu bỗng ngẩng phắt lên, giọng điệu ủ rũ cũng tan biến sạch sành sanh:
“Có điều Tạ sư cứ yên tâm, nhất định sẽ giúp trục xuất hết hỏa độc.”
Tạ Khanh Lễ còn kịp phản ứng, Vân Niệm kéo tay áo hiệu xuống:
“Đệ xuống , t.h.u.ố.c là do sư phụ kê, thể tạm thời giúp kìm hãm độc tố. Kinh mạch hàn lương xung khắc với hỏa độc , e là sẽ khó chịu lắm.”
Tạ Khanh Lễ thuận theo lực kéo của nàng xuống.
Vân Niệm ghé sát , bưng bát t.h.u.ố.c đưa cho .
Nàng chớp chớp mắt: “Thuốc nóng nhưng sư phụ dặn để nguội, uống từ từ thôi.”
Khoảng cách quá gần, thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết nàng, chút giống mùi hoa đào , xua tan phần nào vị đắng ngắt của bát thuốc.
Tạ Khanh Lễ im lặng liếc những cây đào xung quanh, nếu đợi đến tháng ba năm , hoa đào nở rộ khắp núi đồi, cả Đạp Tuyết Phong sẽ tràn ngập mùi hương .
Thơm thì thơm nhưng ngấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-su-de-hac-lien-hoa-tam-co-hai-mat/chuong-7-tieu-su-de-hac-lien-hoa-hai-mat-tam-co-edit-by-chi-ba-me-truyen.html.]
“Tạ sư ?”
Tạ Khanh Lễ thu hồi tầm mắt, khóe môi vẫn vương nụ , đưa tay đón lấy bát thuốc: “Đa tạ Vân sư tỷ.”
Trong lúc vô tình đầu ngón tay chạm , Vân Niệm cảm nhận hàn ý lan truyền từ đầu ngón tay .
Đầu ngón tay ... lạnh quá.
Lạnh lẽo như sương tuyết.
Vân Niệm chút thất thần.
Tạ Khanh Lễ vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, đón lấy bát thuốc, dừng một chút ngửa cổ uống cạn một .
Vân Niệm kìm lên tiếng ngăn cản: “Hơi… nóng.”
Chữ “nóng” còn kịp thốt khỏi miệng, uống cạn bát thuốc.
Nước t.h.u.ố.c màu nâu đọng nơi khóe môi, nhẹ nhàng lau .
Tạ Khanh Lễ chẳng hề lo lắng nàng hạ độc, cực kỳ nhạy cảm với độc dược, ngửi thấy mùi gì khả nghi, bên trong đều là những d.ư.ợ.c liệu giải độc thông thường.
Chỉ là đắng một chút.
Vân Niệm cẩn thận hỏi: “Thuốc đó nóng còn đắng nữa, chứ?”
Tạ Khanh Lễ nhẹ đáp: “Không sư tỷ, quen uống t.h.u.ố.c .”
Hệ thống trong đầu kìm cảm thán: [ là đứa trẻ đáng thương, khi bái nhập tông môn chắc chắn chịu khổ ít.]
Vân Niệm sắc mặt phần nhợt nhạt của , trong lòng bỗng dâng lên một niềm thương cảm dạt dào.
Nàng thiếu niên gầy gò, chiều suy nghĩ : “Đệ đợi chút, lấy cái cho .”
Nàng cúi đầu lục lọi trong túi Càn Khôn, miệng lẩm bẩm: “Ta nhớ là để ở đây mà nhỉ...”
Hệ thống nhịn mà “bóc phốt”: [ xin cô hãy sắp xếp cái túi Càn Khôn , thể nào gọn gàng ngăn nắp một chút .]
Vân Niệm mặc kệ nó.
hệ thống quả nhiên là kẻ hiểu Vân Niệm nhất, dễ dàng nàng đang tìm cái gì, nhịn mà nhảy chỉ đạo:
[Kia kìa kìa, ở cái kệ hàng .]
“Đâu cơ, thấy?”
[Sau cái kệ hàng, hàng thứ ba! Sau cái giỏ đào mà cô để !]
“À, hình như thấy ...”
Tạ Khanh Lễ cứ thế nàng lục lọi đồ đạc. Ở góc độ mà Vân Niệm thấy, nụ giả tạo mặt biến mất, đó là vẻ mặt lạnh lùng.
Dưới ánh trăng, màu mắt thiếu niên ẩn hiện vẻ u tối.
“Tìm thấy !”
Ngay khoảnh khắc Vân Niệm cất tiếng, vẻ u tối nơi đáy mắt Tạ Khanh Lễ lóe lên biến mất, khóe môi treo lên nụ .
Hắn cong mắt thứ đồ Vân Niệm đang cầm tay.
Là một chiếc hũ sứ.
Nàng giống như đang cất giữ bảo vật khoe với , đưa chiếc hũ sứ đến mặt với vẻ mặt đầy bí hiểm.
Tay Vân Niệm từ từ mở nắp hũ sứ, bàn tay giấu trong tay áo của Tạ Khanh Lễ lặng lẽ siết chặt.
Không diễn nữa ? Mấy cái trò vặt vãnh từng gặp. Trước đây ở cửa thứ mười hai cũng từng mượn cớ tặng đồ để lén bỏ t.h.u.ố.c phế bỏ kinh mạch cho .
Nụ của mang theo vẻ khinh miệt, sắc mặt vốn bình thản cũng kìm mà trở nên lạnh lẽo.
Ngay khi nắp hũ mở , âm thầm vận linh lực trong tay.
Thiếu nữ bỗng nhiên cất tiếng : “Ha ha, quên béng mất hũ kẹo mật !”
Tạ Khanh Lễ khựng , linh lực đang ngưng tụ trong tay cũng tan biến.