Tiểu Sư Đệ Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Hai Mặt - Chương 4: Tiểu Sư Đệ Hắc Liên Hoa Hai Mặt Tâm Cơ - Edit by Chị Ba Mê Truyện
Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:38:56
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phù Đàm Chân Nhân triệu hồi bội kiếm, đưa Tạ Khanh Lễ lên đó liếc tiểu đồ nhà :
“Việc con thể chỉ dừng ở đây thôi.”
Nói đoạn, ông thu hồi tầm mắt, về phía mấy bóng đang quỳ rạp đất cách đó xa.
Từ cao xuống, uy nghiêm của một bậc bề tỏa ngập trời khiến Thường Tuyên chạm mắt với ông rùng .
Hắn cảm giác như tâm can phanh phui, tội xa đều thấu, nỗi chột dâng lên tột độ.
Vân Niệm cũng sang hướng đó.
Nàng mím môi, trình bày: “Sư phụ, chính mắt con thấy bốn tên t.ử ức h.i.ế.p đồng môn. Kính xin xử lý theo đúng tông quy của Huyền Miểu Kiếm Tông.”
Bốn bọn Thường Tuyên vội vàng quỳ thẳng dậy:
“Sư tỷ! Chúng , chúng chỉ đang đùa giỡn với Tạ sư thôi chứ nào ý hại !”
“Xin Chân Nhân minh giám! Chúng con thật sự chỉ đang đùa giỡn với Tạ sư thôi ạ!”
“Chân Nhân minh giám! Sư tỷ hiểu rõ sự tình mà vội vàng kết luận như thì thật là qua loa tắc trách quá!”
Vân Niệm quả thực độ mặt dày của bốn kẻ cho kinh ngạc.
Bọn chúng còn liêm sỉ là gì ?
“Các ngươi ức h.i.ế.p Tạ Khanh Lễ, bắt quét dọn đỉnh núi , lúc nãy còn tay đ.á.n.h . Tất cả những việc đều tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ các ngươi định mắt mù ?”
Vân Niệm bước lên một bước định túm cổ Thường Tuyên nhưng Phù Đàm Chân Nhân đưa tay ngăn nàng .
Vân Niệm nhíu mày: “Sư phụ?”
Phù Đàm Chân Nhân sắc mặt lạnh tanh, liếc bốn kẻ đang quỳ đất.
Thường Tuyên và ba kẻ phía ấp úng: “Chân Nhân...”
Phù Đàm Chân Nhân xắn tay áo của Tạ Khanh Lễ lên, cánh tay trắng lạnh chi chít những vết bầm tím:
“Những vết thương đều là mới, là do các ngươi đ.á.n.h xong, thế mà gọi là đùa giỡn ?”
Tiếp đó, Phù Đàm Chân Nhân lấy từ lưng Tạ Khanh Lễ xuống một mảnh giấy rách.
Tuy nhỏ nhưng cũng đủ để định tội Thường Tuyên.
Ông :
“Còn cả lá bùa nữa, kẻ nào đ.á.n.h trong lòng tự rõ. Có ý đồ tàn hại đồng môn, theo luật chịu một trăm roi giới tiên, trục xuất khỏi tông môn và vĩnh viễn gia nhập Tam Tông Lục Phái Thập Tứ Cung. Ta sẽ rõ việc với trưởng lão Nguyên Kình của cửa thứ mười hai.”
Mặt mũi đám Thường Tuyên xám ngoét như tro tàn.
Ông thấy , quả nhiên ông thấy hết .
Thấy ném bùa về phía Tạ Khanh Lễ, thấy rắp tâm tàn hại đồng môn!
Mấy kẻ đó cố giãy giụa trong tuyệt vọng: “Chân Nhân, Chân Nhân chúng con giải thích, sự việc như !”
Phù Đàm Chân Nhân chẳng thèm để ý, chỉ liếc Vân Niệm: “Còn mau theo, định ở đây dưỡng lão ?”
Vân Niệm chỉ tay xuống hỏi: “Còn con Xích Linh Thú ...”
Phù Đàm Chân Nhân đáp: “Người của Ngự Thú Ty sẽ đến ngay thôi.”
Vân Niệm: “Vâng ạ sư phụ.”
Suốt dọc đường ngự kiếm trở về Đạp Tuyết Phong, Phù Đàm Chân Nhân sải bước nhanh về phía thiên viện còn Vân Niệm lon ton chạy theo .
Nàng im lặng chờ đợi Phù Đàm Chân Nhân chữa thương cho Tạ Khanh Lễ.
“Sư phụ, thế nào ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-su-de-hac-lien-hoa-tam-co-hai-mat/chuong-4-tieu-su-de-hac-lien-hoa-hai-mat-tam-co-edit-by-chi-ba-me-truyen.html.]
Phù Đàm Chân Nhân thu tay về, sắc mặt đổi:
“Kinh mạch của chút vấn đề, quá mức hàn lương. Hỏa độc của Xích Linh Thú chí thuần chí dương xâm nhập tận phế phủ, trục xuất hết cần tốn chút thời gian.”
Vân Niệm sang Tạ Khanh Lễ, sắc mặt quá đỗi nhợt nhạt. Trên lông mày lờ mờ kết một lớp sương tuyết nhưng làn da cổ đỏ rực nóng hổi.
Sự tương phản cực lớn, quả là hai luồng băng hỏa giao tranh.
Vân Niệm kìm mà nhíu mày: “Kinh mạch của ạ?”
Phù Đàm Chân Nhân lắc đầu: “Không .”
Vân Niệm vội hỏi tiếp: “Vậy cách nào chữa trị sư phụ?”
Phù Đàm Chân Nhân liếc nàng, khẽ nhướng mày:
“Con quan tâm thế gì? Người chỉ là một t.ử ngoại môn ở cửa thứ mười hai, b.ắ.n tám tầm đại bác cũng tới chỗ con, sư con thương cũng chẳng thấy con sốt sắng đến thế.”
Vân Niệm: “... Thật sư thương con cũng sốt ruột lắm. Có điều tính con sống nội tâm nên biểu lộ thôi.”
Phù Đàm Chân Nhân dậy ngoài: “Hắn , con sắc t.h.u.ố.c . Do kinh mạch hàn lương, hỏa độc xâm nhập quá sâu nên uống t.h.u.ố.c một tháng chắc là thể trục xuất sạch sẽ.”
Vân Niệm lẽo đẽo theo lưng ông: “Thật sự cách nào giúp loại bỏ hỏa độc một cho xong ạ, con thấy khó chịu quá... Á, sư phụ!”
Phù Đàm Chân Nhân dừng bước từ lúc nào, ánh mắt hàm chứa ý cúi xuống cô đồ nhỏ đ.â.m sầm lưng đang đưa tay xoa trán.
“Quan tâm thằng nhóc đó như thế, con để ý ?”
Ông về phía thiếu niên chõng tre, tặc lưỡi chê bai:
“Thằng nhóc ngoài cái mặt dễ thì còn cái gì , còn là t.ử ngoại môn, ở cái cửa thứ mười hai chẳng đến bao giờ mới ngóc đầu lên nổi.”
Ông thở dài, vỗ vỗ vai Vân Niệm: “Đừng nông cạn như sư tỷ con.”
Vân Niệm im lặng đáp: “...”
Hệ thống hôm nay còn bảo với nàng, đợi khi Tạ Khanh Lễ tham gia Cố Lăng Kiếm Khư, đoạt Toái Kinh nhất kiếm thành danh thì tranh giành hăng hái nhất với hai phong chủ còn chính là vị sư phụ của nàng.
Lúc , Vân Niệm dùng ánh mắt đầy phức tạp bóng lưng sư phụ ung dung rời .
Trong phòng trở vẻ yên tĩnh, Vân Niệm bước về phía chõng tre.
Nàng đó lâu.
Rốt cuộc kinh mạch của ? Vân Niệm nhớ rõ trong nguyên tác từng kinh mạch của Tạ Khanh Lễ vấn đề.
Đây là đầu tiên nàng một nhiệm vụ, đối tượng là nam chính của thế giới khiến Vân Niệm cũng chút luống cuống tay chân.
Hệ thống: [Cô lâu như thế , đưa kết luận gì ?]
Vân Niệm thêm một lúc nữa, thiếu niên dù đang nhắm mắt vẫn khó giấu phong tư trác tuyệt, mày mắt quá đỗi thanh tú, đường nét gương mặt rõ ràng, phóng khoáng.
Vân Niệm gật gù đáp: “Với cái gương mặt thì dư sức nam chính.”
Hệ thống: [... Chỉ thế thôi hả? Cô thấy cảm động chút nào ? Hắn đỡ một vuốt cho cô đấy!]
Nghe nó , Vân Niệm mới xuống vai Tạ Khanh Lễ.
Nơi đó quấn băng gạc dày cộm, trong khí dường như vẫn còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh hòa lẫn với hương thảo d.ư.ợ.c đắng ngắt.
Vết thương Tạ Khanh Lễ là do đỡ cho nàng.
Vân Niệm dường như vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi m.á.u tươi của b.ắ.n lên mặt , chảy dọc theo lòng bàn tay xuống cổ tay mảnh khảnh.
Dòng m.á.u chẳng hề nóng hổi như thường mà mang theo chút hàn ý, lẽ là do ảnh hưởng từ kinh mạch đặc biệt của .
Việc xả đỡ đòn khiến Vân Niệm ban đầu quả thực chút bất ngờ.