Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Hay Ta Chôn Ngươi Nhé
Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:46:40
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Linh và hai người Thanh Vinh Lập, Thanh Vũ Lâm cùng đến phòng khách, ở đây đã được dọn sẵn hai bàn với đầy sơn hào hải vị với đủ kiểu bày biện vô cùng đẹp mắt, hạ nhân hai bên xung quanh đứng hơn chục người đang sắp xếp bát đùa nhìn vô cùng náo nhiệt.
"Hạ Linh, mau mau lại đây ngồi cạnh ta!" Thanh Phụng lão nhân cười cười kéo tay nàng tới ngồi bên cạnh mình.
Hạ Linh thấy hơi lúng túng không biết làm sao, nàng chỉ biết làm theo lời của Thanh Phụng lão nhân mà ngồi bên cạnh người.
"Nào nào mau ăn đi không nguội á, mấy tên nhóc kia nữa mau ngồi xuống, chả lẽ muốn ta dắt tay nữa sao!" Thanh Phụng lão nhân trừng mắt với ba thằng cháu trai của mình.
Thanh Sơn cười khổ ngồi xuống, Thanh Vinh Lập thì khoé miệng co giật rồi cũng tuân theo mà ngồi xuống bàn.
Chỉ có Thanh Vũ Lâm là đặc sắc nhất, hắn cười cười đưa tay ra, ưỡn ẹo nói: "Gia gia à, dắt cháu vào chỗ ngồi đi!"
Lần này đến lượt Thanh Phụng lão nhân ngơ ngác, khoé miệng giật giật nhìn sang Thanh Nhạc Hoà, ánh mắt như đang hỏi thằng cháu trai mình liệu có phải gay hay không?
Ách!
Thanh Nhạc Hoà bị nhìn liền chột dạ, cảm thấy vô tội vãi vì Thanh Vũ Lâm cả năm ở trên kinh thành, hắn ở Khánh An phủ làm sao biết được con trai là cong hay thẳng.
"Khục, lão nhị à, mau ngồi vào đi đừng làm trò nữa" Thanh Nhạc Hoà ho nhẹ nói.
Hắn không chịu nổi ánh mắt của Thanh Phụng lão nhân đang nhìn á, giống như mấy chục lưỡi kiếm đang chuẩn bị m.ổ x.ẻ hắn ra để tìm cái lý do tại sao cháu trai của lão lại từ một nam tử hán thành cái giọng ẻo lả như con gái thế kia.
"Gia gia không dắt tay cháu là cháu dỗi đó nha, Hạ Linh tỷ được mà cháu nhỏ hơn lại không được!" Thanh Vũ Lâm với giọng hờn dỗi nói, quay mặt đi mà tiếp tục ưỡn ẹo.
Con mẹ nó, thật sự gay sao!?
Đây là ý nghĩ không chỉ của Thanh Nhạc Hoà mà còn của Thanh Sơn và Thanh Vinh Lập. Đậu xanh rau muống người anh em của bọn họ từ thẳng thành cong rồi sao?
Nếu lúc này Thanh Vũ Lâm lấy ra cái khăn tay chấm nước mắt nữa thì e rằng Thanh gia sau hôm nay thiếu đi một công tử á.
"Thanh Nhạc Hoà!?" Thanh Phụng lão nhân trừng mắt nhìn thằng con trai, ánh mắt như sắp phun lửa đến nơi.
"Con...con không biết á, lão nhị, đừng đùa nữa mau ngồi xuống đi!"
Thanh Vũ Lâm thở dài nói: "Mấy người chẳng biết đùa vui gì cả, đúng là nhàm chán mà"
Hắn ngồi xuống bàn lấy trong túi ra một cái khăn màu hồng phấn lau tay, nhưng sau vài giây thì liền ý thức được có gì đó không đúng mà ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao? Sao mọi người lại nhìn con chằm chằm vậy?" Thanh Vũ Lâm ngạc nhiên hỏi, sao tự nhiên gia gia, phụ thân và hai huynh đệ của hắn lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm hắn vậy?
Trên mặt hắn dính gì hả?
"Khục, lão nhị à, cái khăn tay đó con lấy đâu ra vậy?" Thanh Nhạc Hoà hỏi, giọng hơi trầm xuống, ánh mắt liếc nhìn sang Thanh Phụng lão nhân bên cạnh.
Thanh Vũ Lâm giơ cái khăn nói "Cái khăn này hả? À đó là"
"Của ta"
Hả!?
Thanh Vũ Lâm nhìn sang Hạ Linh, vừa nãy chính nàng đã cướp lời của hắn. Nhưng tại sao nàng lại nhận của nàng, đây là khăn của hắn mà?
"Đây là khăn của con, nãy con cho Vũ Lâm mượn quên lấy lại thôi" Hạ Linh cười cười nói với Thanh Phụng lão nhân.
Nàng cũng ghé tai nói thầm vài điều với lão nhân gia, sau khi nghe xong thì vẻ mặt của lão đã dãn ra, miệng cười lớn vui vẻ nói: "Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy. Thôi thôi không đùa nữa, mau ăn cơm đi"
A! Lão nhân gia hết giận rồi sao?
Thanh Nhạc Hoà ngồi cạnh liền ngạc nhiên, tò mò không biết Hạ Linh đã nói gì mà khiến phụ thân hắn hết giận nhanh như vậy?
Nhưng như thế cũng tốt, bữa cơm lại được diễn ra trong vui vẻ, dù thi thoảng Thanh Vũ Lâm sẽ bày trò nhưng đều bị Thanh Sơn và Thanh Vinh Lập đè xuống tránh chọc cho lão nhân gia tức thêm lần nữa.
Còn về Hạ Linh?
Nàng lần đầu được trải nghiệm cảm giác ngồi ăn với ông bà, phải nói là người già nhiệt tình quá mức với con cháu. Cái bát của nàng đã được xếp đầy đồ ăn, cao hệt như một ngọn núi nhỏ vậy.
"Nào nào thử món này đi"
"Ăn nhiều thịt vào, để ta gặp cho cháu"
"Dạo này gầy đi nhiều quá, ăn đi cho có da có thịt"
"Đây món này nữa, món này nữa, người đâu mau làm thêm mấy món nữa cho ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/hay-ta-chon-nguoi-nhe.html.]
Hạ Linh liền hoảng sợ vội nói: "Thôi thôi cháu không ăn được nhiều vậy đâu, gia gia cứ ăn đi, cứ để cháu tự ăn được mà"
Thanh Phụng lão nhân gắp một miếng cá vào bát Hạ Linh nói: "Lão già này ăn uống quan trọng gì, bữa này làm cho con mà, mau ăn đi cho ta vui"
Nhìn dáng vẻ của lão nhân gia cười nói vui vẻ như vậy khiến Hạ Linh không biết phải nói sao nữa, nàng đi giải độc hay lập kế hoạch cũng không đau đầu khó nghĩ như trường hợp này á.
Nàng ăn thực sự không nổi, nhưng không ăn sẽ khiến Thanh Phụng lão nhân buồn. Hạ Linh cảm giác khó xử, cuối cùng dùng ánh mắt nhìn Thanh Sơn cầu cứu.
"Gia gia à, Hạ Linh tỷ mới giải độc xong lên cần nghỉ ngơi nhiều á, hơn nữa ăn nhiều quá sẽ không tốt lên cháu nghĩ lên để tỷ ấy về phòng nghỉ ngơi đi" Thanh Sơn nói.
Thanh Phụng lão nhân nghe mà có chút buồn vì vất vả lắm lão mới nấu được một bàn như này, nhưng mà nghĩ đến sức khỏe của Hạ Linh mới là quan trọng lên lão đành đồng ý.
"Gia gia à, tháng sau có lễ hội ở chợ đêm đó, lúc ấy tôn nhi sẽ cùng người đi chơi nhé" Hạ Linh ghé sát tai Thanh Phụng lão nhân thì thầm nói.
"Được được, nhất định phải đi đó!" Thanh Phụng lão nhân cười lới vỗ bàn, sau đó liền sai người dẫn Hạ Linh trở về phòng nghỉ ngơi.
"Thật là mệt quá đi, lần nào cũng ăn vậy chắc thành heo mất!"
Hạ Linh nằm vật ra giường thở dài, nàng vén áo lên thấy cái bụng hơi nhô ra như mang bầu thì lập tức thấy sợ, nhỡ lại tăng mấy cân thì cái eo của nàng tiêu tùng rồi.
"Mà thôi, giờ phải giải quyết cho xong một người đã"
Hạ Linh đứng dậy đi tới nhà kho, đây là nơi Thanh Sơn giam Mã Đồng. Có vẻ hắn đã tỉnh rồi vì đứng bên ngoài nàng cũng có thể nghe tiếng hét gọi kêu cừu hay chửi mắng của hắn.
Mở cửa bước vào trong, nàng thấy Mã Đồng vẫn đang bị trói đang nằm trên đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, quần áo xộc xệch, khoé miệng chảy máu, một bên mắt bầm tím có lẽ là do bị Vũ Anh đánh mà ra.
"Tên ngốc đó ra tay không có chừng mực gì cả" Hạ Linh khẽ nói, sau vụ này nàng phải về nhắc nhở hắn mới được.
Nhưng mà thôi, giờ việc quan trọng là làm sao khiến Mã Đồng ngậm miệng lại trước đã. Hạ Linh trong lúc ngủ đã nghĩ ra cách rồi, giờ chỉ mong là nó có tác dụng mà thôi.
"Xin chào, có vẻ ngươi đang rất ngạc nhiên và tự hỏi ta là ai đúng không?" Hạ Linh lấy một cái ghế ngồi xuống khẽ cười.
Mã Đồng đúng là nghĩ như vậy, hắn từ lúc tỉnh lại đã thấy mình bị trói ở nơi xa lạ, cả người đầy thương tích, thậm chí huyệt đạo bị phong ấn lại khiến hắn không thể dùng nội lực phá dây trói mà chạy đi được.
Bây giờ lại có một nữ tử đến ngồi ở đây, dù nàng dáng vẻ xinh đẹp và quần áo sang trọng nhưng Mã Đồng chỉ cảm thấy nàng nguy hiểm hơn mà thôi.
"Ngươi là ai?" Mã Đồng hỏi.
Hạ Linh chống cằm nói: "Để xem nào, ngươi muốn biết tên thật của ta hay thân phận của ta?"
Cái này khác gì nhau?
Mã Đồng ngơ ngác, sau vài giây thì nói: "Thân phận của ngươi đi"
"Rất tốt, thân phận của ta là người đã g.i.ế.c Đông Thanh á" Hạ Linh nói.
Lời nói nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng vào tai của Mã Đồng thì như mưa dông sấm sét. Hắn choáng váng, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi và căm hận.
Đây là hung thủ g.i.ế.c Thất hoàng tử, người hại hắn không thể về nước được á!
"Ta không tin! Thất hoàng tử mang theo mười hộ vệ đều là cao thủ Địa bảng, làm sao một nữ tử như ngươi có thể g.i.ế.c được ngài!" Mã Đồng hét lên, hắn không tin lời nói dối vớ vẩn đó.
Phải biết thiên hạ rộng lớn nhưng võ giả nhiều như mây, giữa hàng vạn người tập võ có thể g.i.ế.c lên Địa bảng đều là cao thủ một ngàn chọn một.
Muốn g.i.ế.c được cả mười người họ cùng lúc thì phải là cao thủ bài danh hai mươi của Địa bảng trở lên, hoặc là cao thủ Thiên bảng.
Một nữ tử nhìn chỉ khoảng 16, 17 tuổi có thể là cao thủ thứ hai mươi của Địa bảng sao? Có thể là cao thủ Thiên bảng sao?
Không thể, dù nàng ta có tập võ từ trong bụng mẹ thì cũng không thể. Vậy lên chắc chắn là nói dối, nhất định đây là người hung thủ phái tới để đánh lừa hắn.
"Hahaha ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao, ngươi lấy cái gì có thể g.i.ế.c được điện hạ cơ chứ. Mau mau trở về bảo hung thủ tới đây nhận tội đi!" Mã Đồng cười lớn nói.
Hạ Linh hơi ngạc nhiên, a, nàng nói mà tên này lại không tin sao?
Hình như do nàng là nữ nhân lên bị coi thường thì phải, cũng đúng, Thiên - Địa - Nhân tam bảng số lượng nữ cao thủ quá ít, nàng lại còn nhỏ tuổi lên Mã Đồng không tin cũng là phải.
Mà thôi kệ đi, nàng không quan tâm đến việc này, Hạ Linh lấy ra một bộ kim châm khẽ cười tà ác nói: "Mã Đồng à, ngươi có lẽ không biết nhưng ta là một đại phu, mà đắc tội với đại phu thì không tốt đâu"
Nàng lấy một cây kim đ.â.m vào cổ của Mã Đồng, chất độc bên trong liền phát tác khiến hắn ta bị tê liệt thần kinh mat gục xuống.
"Mã Đồng à, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn theo ta, trở thành thuộc hạ của bổn cô nương và được sống" Hạ Linh nói, tay nàng tiếp tục dùng kim châm đ.â.m vào từng dây thần kinh của Mã Đồng khiến nó tê liệt lại.
"Thứ hai là ta sẽ dùng độc làm tê liệt thần kinh của ngươi, giam ngươi vĩnh viễn ở đâu đó, à không, hay ta chôn ngươi nhé!"