Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Hay Chôn Đi (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-03 13:08:24
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chát!
"A~ ai...ai vậy?"
Hạ Linh khó khăn mở mắt ra, nàng đưa tay ra sau sờ soạng chạm vào cái m.ô.n.g của mình thì cảm thấy nóng rát, hơi đau khiến nàng đỏ mắt muốn ứa nước mắt khóc.
Đau quá đi mất, tên nào đánh nàng vậy trời!?
"Ai thế hả, người ta đang ngủ mà có biết lịch sự không vậy trời, Tiểu Y ơi"
"Tiểu Y cái đậu phộng nhà ngươi!"
Một giọng nói quen thuộc đập vào tai khiến Hạ Linh ngước lên nhìn, đôi mắt mở to ra thì thấy người đang đứng trước mặt là một nam nhân, a, là Vũ Anh.
"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng khẽ hỏi, nhưng ngay giây sau liền bị một vỗ vào m.ô.n.g khiến Hạ Linh kêu lên, ôm cái m.ô.n.g sưng đỏ mà đầy oán hận nhìn Vũ Anh.
Nàng làm gì sai chứ?
"Ngươi sao lại đánh ta, ta làm gì ngươi hả!?" Hạ Linh lật chăn ngồi dậy tức giận nói, cô cầm cái gối bên cạnh ném Vũ Anh.
Hắn dễ dàng bắt được, cười cười nói: "Ngươi nhìn lại xem mình đang nằm ở đâu?"
Tất nhiên là phòng nàng rồi. Hạ Linh thầm nghĩ không phải tên này bị ngốc đó chứ, hỏi vớ vẩn cái gì vậy trời, chả lẽ đi một đêm tìm người về liền tụt giảm trí thông minh sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Vũ Anh không giống tên ngốc, nàng lập tức cảm thấy có gì đó sai sai liền nhìn xung quanh, ngay giây sau liền cảm thấy giật mình sợ hãi, ánh mắt trở lên rụt rè nhìn Vũ Anh mà cười cười hơi cúi đầu xuống.
"Sao hả cô nương, đến phòng người ta ngủ còn mạnh miệng, thích bị đè không?" Vũ Anh hừ nhẹ ném trả gối cho Hạ Linh.
Nàng bắt lấy làm vẻ mặt không vui, nàng là chủ nợ của hắn mà, ngủ ở phòng hắn chút thì có sao chứ đâu phải ngủ với hắn đâu mà lo, còn đòi đè nàng nữa, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà.
"Hứ thách ngươi cũng không dám!" Hạ Linh vênh mặt lên.
Nhưng ngay sau đó nàng liền hoảng hốt la lên vì Vũ Anh thật sự nhào tới đè nàng xuống. Không giống lần trước hắn bóp cổ nàng dưới đất, lần này hai tay hắn chống hai bên, vẻ mặt sát với mặt nàng khẽ cười lạnh, Hạ Linh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn một cách rõ ràng.
Dựa vào, chả lẽ tên ngốc này định làm thật!?
"Hạ Linh cô nương hơi coi thường tại hạ rồi đó, đừng quên ta là Thái sư, đè một kĩ nữ thì có làm sao nào?"
Vũ Anh nói, hắn đưa tay vuốt má Hạ Linh, rồi chậm rãi chạm xuống cổ của nàng, đôi tay kia như rắn độc một đường tiến xuống dưới ấn nhẹ cái bụng nhỏ kia xuống khiến cho Hạ Linh khẽ kêu.
"A~ ... không...khoan đã nào..ta chỉ đùa thôi mà!" Hạ Linh vội vàng đẩy tay hắn ra, nàng nhích người lên muốn thoát khỏi Vũ Anh.
Nhưng làm sao có thể khi tay Vũ Anh đã tới gần xuống bên dưới, mặt hắn lại sát lại gần hơn nữa khiến Hạ Linh run người không dám động đậy, khuôn mặt đỏ bừng như m.á.u chỉ biết co mình lại.
"Đừng mà, ngươi mau đứng dậy đi, ta xin lỗi á!" Hạ Linh nỉ non nói, nàng cố làm vẻ dễ thương cầu xin Vũ Anh.
Hắn nhìn mà tim đập loạn, nhưng hắn vội lắc đầu thầm tự nhủ không được động tâm, không được loạn, đây là cơ hội duy nhất để hắn lật ngược tình thế từ nô thành chủ, nếu không thì cả đời này sợ là sẽ phải sống dưới sự kiểm soát của Hạ Linh mất.
Vũ Anh biết món nợ một ngàn lượng kia hắn sẽ không bao giờ trả được, vì riêng việc Hạ Linh chơi tính lãi theo giờ thôi cũng đủ nâng tiền nợ lên mức doạ người rồi, hắn phải làm bao lâu mới trả hết được.
Hai năm, năm năm hay mười năm?
Mà càng để lâu thì càng tăng tiền nợ, hắn làm Thái sư lương cả năm chỉ có năm trăm lượng bạc, chi tiêu trong phủ cũng phải tiết kiệm, lấy đâu ra ngàn lượng bạc trả cho cô nàng này được.
Vậy lên giờ không được lui, chỉ có xoay người làm chủ mới có quyền quyết định số phận của mình được!
Nhưng đang lúc chuẩn bị hành sự thì bên ngoài vang lên tiếng gọi tên Hạ Linh, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.
Dựa vào, Vũ Anh xúc động muốn chửi ầm lên, tại sao đúng lúc quan trọng lại có kẻ đến phá đám vậy!?
"Hạ Linh, ngươi có ở trong đó không?"
"Vũ Anh, mau mở cửa, chúng ta tìm ra chỗ của Mã Đồng rồi"
Vũ Anh không còn cách nào chỉ có thể ra ngoài mở cửa, mấy người Đổng Vân đang ở bên ngoài ngó vào thì thấy Hạ Linh trên giường liền kinh ngạc, sau đó đều nhìn Vũ Anh với ánh mắt đầy sát khí.
"Ta chưa có làm gì nàng không cần nhìn như vậy" Vũ Anh nói.
Hắn bị một đám nam nhân nhìn chằm chằm quả thực khó chịu vô cùng, các ngươi soi kĩ từng bộ phận trên người ta như vậy làm gì, ngay cả tiểu huynh đệ của ta cũng nhìn chả lẽ sợ ta hành sự xong lưu lại dấu vết sao?
Nói thật nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì Vũ Anh đảm bảo c.h.ế.t phải chục lần rồi, nhưng đáng tiếc không thể, đám người Đổng Vân dù trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn chỉ nhìn mà không nói gì, chính chủ không lên tiếng bọn họ sao dám vọng ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/hay-chon-di-1.html.]
"Đêm qua ta khó ngủ lên sang đây đọc sách, đến sáng sớm nay buồn ngủ lên nằm luôn ở đây thôi" Hạ Linh chỉnh lại quần áo cười cười nói.
Khi nãy bị Vũ Anh đè khiến y phục của nàng hơi xộc xệch, tóc cũng rối một chút, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ ửng. Nhìn vẻ ngoài này thì lời của nàng liền giảm một nửa đáng tin.
Nhưng Đổng Vân biết rõ Hạ Linh không ngốc đến nỗi để nhiều sơ hở cho bọn họ nhìn như vậy nếu nàng làm thật, hơn nữa nàng không có thích Vũ Anh, cái này năm người đều vô cùng tin tưởng.
Còn việc Vũ Anh có thể cưỡng bức Hạ Linh? Đánh c.h.ế.t năm người cũng không tin, nữ nhân nhìn yếu đuối mỏng manh trước mặt họ là người có giá trị vũ lực cao nhất trong nhóm á.
"Mà mấy người bảo tìm được Mã Đồng rồi sao?" Hạ Linh sau khi chỉnh lại quần áo đầu tóc gọn gàng thì khẽ hỏi.
Nói đến việc này thì đám người cũng tạm gác qua chuyện kia, Thanh Sơn trầm giọng nói: "Mã Đồng hiện đang ở một khách sạn bên ngoài thành mười hai dặm, trong một thôn trấn nhỏ"
"Nơi đó có người của Ninh Vương phủ canh giữ" Đổng Vân tiếp lời.
Tần Ngạn phe phẩy quạt giấy nói: "Ngọc Thanh các ở nơi đó có một học đồ mở lớp giảng dạy, chúng ta có thể thông qua người đó để vào trong khách sạn"
Nghe xong thì Hạ Linh nhíu mày khó hiểu, tại sao Mã Đồng không bị giam ở phủ nha?
Hắn vốn là nhân chứng quan trọng của vụ án, lại là người liên quan trực tiếp đến nạn nhân, theo lí mà nói phải ở phủ nha để tiếp nhận điều tra và bảo vệ mới đúng chứ.
Nay lại thả hắn bên ngoài thành mười hai dặm, cho sống ở thôn trấn nhỏ, người bảo vệ chỉ có hộ vệ của Ninh Vương phủ mà thôi.
"Hộ vệ có bao nhiêu người?" Vũ Anh hỏi.
"Khoảng mười người" Đổng Vân nói, hắn còn cho biết thêm là việc bảo vệ hoàn toàn không có sự tham gia của quan sai.
"Mười người cũng đơn giản, cứ giao cho ta là được, nhưng tên Mã Đồng đó có thể đi theo làm hộ vệ cho Đông Thanh cho thấy hắn không yếu, năm người các ngươi chắc không phải đối thủ" Vũ Anh nói.
Hắn nói mà đám người Đổng Vân liền đen mặt, cũng quá coi thường nhau đi.
"Vũ Anh, vậy giao việc bắt Mã Đồng cho ngươi, mấy người Tiêu Ân đối phó người của Ninh Vương phủ là được" Hạ Linh khẽ nói.
Nghe Hạ Linh nói vậy thì năm người liền gật đầu đồng ý, việc đối phó hộ vệ Ninh Vương dễ hơn đi bắt Mã Đồng nhiều, hoàn toàn phù hợp với bọn họ.
"Vậy phải nhờ Vũ Anh đại ca vất vả rồi"
"Haha đúng vậy, phiền phức Vũ ca mệt nhọc một chút"
"Thái sư đại nhân ra tay thì bọn ta quá yên tâm rồi"
"Lúc về nhất định mời đại nhân một bữa lớn"
"Chúc đại nhân thành công hoàn thành nhiệm vụ"
Mấy người Đổng Vân liên tục cười nói, cái này làm Vũ Anh xém chút đạp cả đám ra ngoài vì tức. Các ngươi phá đám ta còn chưa đủ bây giờ còn bày ra vẻ nịnh nọt buồn nôn đó sao, tức c.h.ế.t mà
"Ngươi không tin ta sao mà để ta đi một mình đối phó với tên kia, chỉ có mười tên hộ vệ mà thôi có gì khó" Vũ Anh nhìn Hạ Linh mà nói.
Hắn vốn không thích nhất chính là bị nghi ngờ năng lực, ở trên triều đường hắn luôn là người được Cảnh Đế giao trọng trách lớn nhất, tín nhiệm nhất, tin tưởng năng lực làm việc nhất, so với hắn thì tất cả văn võ bá quan đều không thể bằng.
Hắn năm nay hai mươi ba tuổi, là Thái sư trẻ nhất lịch sử, đương triều thần tử quyền lực nhất!
Vậy mà Hạ Linh lại không tin tưởng hắn? Giao cho hắn một việc đơn giản đi b.ắ.n một tên hộ vệ yếu đuối chứ không phải việc đối phó với mười tên hộ vệ Ninh Vương phủ kia.
Tổn thương nha, Vũ Anh cảm thấy tổn thương sâu sắc!
"Ngươi ngốc sao? Bọn họ là hộ vệ Ninh Vương phủ đó, ngươi không thể đánh c.h.ế.t bọn họ để bịt đầu mối, bây giờ là ban ngày cũng không thể bịt mặt che hành tung và thân phận, để ngươi đi bắt tên kia là nghĩ cho thân phận của ngươi đó" Hạ Linh xém chút nổi khùng, nàng không hiểu nổi tên ngốc này leo lên chức Thái sư kiểu gì nữa.
Chả lẽ nhờ đút lót, chạy cửa sau sao?
Vũ Anh lập tức hiểu ra, đám người Đổng Vân dù không biết đánh nhau nhưng bọn họ dù sao cũng là con cháu quý tộc, hộ vệ của Ninh Vương phủ có thế nào cũng sẽ không ra tay đánh bọn họ được.
Nhưng hắn thì khác, dù hắn là Thái sư nhưng thực chất chỉ ở đây chả có quyền hạn gì, lao vào đánh nhau với hộ vệ Ninh Vương phủ dù có thắng cũng sẽ bị Ninh Vương trị tội.
Một Thái sư có thể lớn hơn vương gia sao?
Không thể. Vậy lên để hắn đi bắt Mã Đồng là tốt nhất, thực lực hắn mạnh nhất, ra tay càng nhanh càng có lợi cho việc hành động.
"Hehe xin lỗi nha, ta không nghĩ tới việc này"
Hạ Linh đặt tay lên trán lắc đầu, chả lẽ tên này trúng độc xong giờ ngốc thật?