Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Cứ Gọi Là Gia Gia

Cập nhật lúc: 2025-04-30 16:03:59
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong Thanh gia hôm nay phi thường náo nhiệt, đèn hoa giăng sáng rực, người đi qua đi lại không ngớt, tiệc được tổ chức ở bên ngoài sân lên không gian rất rộng rãi đủ cho vài chục người ngồi ăn uống thoải mái.

Làm nửa cái chủ nhân Thanh Sơn hôm nay có thể nói là uy phong hơn người, hắn phụ trách tiếp đón các vị khách tới dự, một thân phong thái con cháu thế gia được bày ra khiến ai đến cũng kính phục.

"Haha Thanh đại thiếu gia ngày càng trưởng thành, qua mấy năm có thể tiếp quản gia nghiệp được rồi"

"Mặc lão nói đùa rồi, ta còn đang phải học tập các vị trưởng bối á"

Thanh Sơn cười nói mời Mặc Nguyên vào, đây là một trong những bằng hữu lâu lắm của gia gia hắn, hiện nay đang điều hành Minh Châu học viện ở Khánh An phủ, có thể nói là lão sư của rất nhiều người trẻ tuổi ở đây.

"Thanh đại thiếu gia, lâu lắm không thấy ghé chỗ ta luận văn rồi, mai nhất định phải tới đó nha"

Bên ngoài giọng của một nhân vật nổi danh vang lên, người này dáng vẻ nho nhã, thư sinh trẻ tuổi, nhưng thực chất tuổi thật đã ngoài ba mươi.

"Nhân Nguyên quán chủ tới sao không thông báo từ xa, dạo này bận rộn mấy hôm nữa nhất định tới Vũ Nguyên quán thỉnh giáo luận văn" Thanh Sơn cười cười tới bắt tay Tạ Vũ, đây cũng được coi như nửa cái lão sư khi dẫn dắt hắn rất nhiều trên con đường văn chương.

Thanh Sơn có hai sở thích là đánh cờ và luận văn, cả hai sở thích này hắn đều tìm được ở Vũ Nguyên quán lên quan hệ thân thiết với Tạ Vũ.

"Được được ta sẽ chờ Thanh đại thiếu gia" Tạ Vũ cười vỗ vai Thanh Sơn rồi đi vào.

Từ xa một trận huyên náo xảy ra, thêm một nhân vật nổi danh nữa đến khiến mọi người thầm kinh ngạc, Thanh gia quả là mặt mũi lớn khi mời gần như toàn bộ quyền quý ở Khánh An phủ á.

Chỉ thấy một ông lão chống gậy được mọi người dồn dập nhường đường, phía sau lão nhân được một nữ tử đỡ. Thanh Sơn cũng vội ra đỡ, hắn nhận ra đây là Tiêu lão thái gia Tiêu Cần.

"Tiêu lão thái gia, ngài sao không ngồi xe ngựa đi vào, đi bộ làm gì cho vất vả lão nhân gia ngài á" Thanh Sơn ân cần đỡ Tiêu Cần vào trong.

Lão nhân gia này là sinh tử chi giao với gia gia hắn, hai người coi như như huynh đệ trong nhà, tuổi tác còn lớn hơn gia gia hắn vài tuổi lên được con cháu hai nhà gọi là Tiêu lão thái gia.

"Lão thái gia nói muốn đi bộ á" Nữ nhân bên cạnh nói, nàng tên là Tiêu Liên, nhỏ hơn Thanh Sơn hai tuổi.

"Hahaha tiểu Sơn à, một năm qua đi cháu lại lớn thêm rồi, hai đứa phải mau mau sinh con để ta có chắt bế đó nha" Tiêu Cần cười mon men nói.

Tiểu Liên lập tức đỏ mặt, Thanh Sơn thì ngượng ngùng khi hắn lúc nhỏ từng nói muốn cưới Tiêu Liên, vốn đã qua mấy chục năm sớm không ai nhớ ai ngờ lão thái gia vẫn còn chưa quên mà nhắc lại.

"Lão thái gia, để con dẫn người đi gặp gia gia" Thanh Sơn vội đổi chủ đề.

Tiêu Cần vỗ vỗ lưng hắn nói: "Ta tự đi được, con cứ ở lại đây tiếp khách đi, nãy bên ngoài nhìn con rất có phong thái gia chủ tương lai đó"

Hắn cũng dạ vâng đáp lại rồi gọi người đến dẫn đường, bản thân thì quay trở lại tiếp đón khách.

Bên trong nhìn tất cả, Hạ Linh khẽ cười tiếp tục cắn hạt dưa, bên cạnh nàng, Tiểu Y đã sớm không nhịn được mà lén ăn vụng mấy cái bánh ngọt trên bàn.

Đổng Vân từ bên trong cầm tới một bình trà cho nàng rồi lại chạy đi, hình như phụ thân hắn đã tới lên phải theo vào chúc thọ Thanh Phụng lão gia.

Hạ Linh nhíu mày, Đổng thúc vừa giải độc vốn không lên đến mới phải, nhưng nàng nghĩ đến trên đời mấy ai để tâm lời đại phu nói lên tâm lý cũng dễ chịu hơn hẳn, thôi thì thích đến thì đến, nàng ở đây cam đoan Đổng thúc không gục được.

Rót một chén trà ngồi nhâm nhi, cắn hạt dưa nhìn đám người tấp nập ra vào cười nói với nhau, lớn một nhỏ ngồi đó vô cùng thoải mái và tự nhiên khiến một vài người để ý đến mà liếc mắt sang.

Nhất là người trẻ tuổi, vì họ thấy nhan sắc của Hạ Linh thật sự quá đẹp, lại thêm bộ đồ nàng vài chỗ vải mỏng che che lộ lộ làm có không ít thanh niên muốn lên bắt chuyện, nhưng do ngại ngùng lại thêm vẻ lạnh lùng của nàng khiến họ không dám đến.

Tất nhiên ngắm từ xa vẫn được, loại vitamin bổ mắt này không phải khi nào cũng có lên phải tranh thủ nhìn nhiều một chút.

Tất nhiên vẫn có người can đảm, một người trẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi đi tới cầm ly rượu cười nói: "Cô nương, có thể uống với tại hạ một chén không?"

"Công tử, mời!" Hạ Linh vui vẻ nâng chén với vị công tử này, nàng không uống rượu lên dùng trà thay thế.

"Nếu tại hạ đoán không nhầm thì chắc đây là Hạ Linh cô nương của Kim Ngọc Lầu nhỉ" Người trẻ tuổi kia nói, ngồi xuống đối diện Hạ Linh.

Nàng cũng không phủ nhận, việc này khiến vài người trẻ tuổi vốn ngại ngùng cũng tiến đến bắt chuyện. Hạ Linh cô nương chỉ là Thanh Ngọc nhân của Kim Ngọc Lầu đương nhiên họ nắm quyền chủ động rồi.

"Haha một nữ nhân của Kim Ngọc Lầu cũng dám vào đây sao, này, qua đây uống rượu với bản thiếu"

Lúc này cách đó không xa vang lên tiếng gọi, mọi người quay ra thì nhíu mày khi người đó lại là Văn gia Văn Khiêm đại thiếu gia.

Vẻ mặt vài người trẻ tuổi lập tức đen lại, họ không lạ gì tên Văn Khiêm này khi chiến tích huy hoàng của hắn gần như vang dội nhất trong thế hệ trẻ của Khánh An phủ, nếu bàn về mức độ phong lưu thì ai dám vượt qua Văn đại thiếu gia.

Mười ba tuổi bắt đầu ra vào thanh lâu, đến nay hắn hai mươi tuổi, trải qua bảy năm có biết bao nữ nhân bị tên này cho một đêm liệt giường cơ chứ. Trăm người là con số thống kê tạm thời.

"Hoá ra là Văn đại thiếu gia, ta còn tưởng huynh đang lăn lộn trên giường chứ, hoá ra ngồi đây không một bóng hồng à" Một người chắp tay cười cười nói.

"Hahaha!"

Mọi người dồn dập cười theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/cu-goi-la-gia-gia.html.]

"Dạo này phương diện đó vẫn tốt chứ, dùng mấy năm không yếu đi đúng là khâm phục"

"Chỗ ta còn mấy bình rượu hổ, khi nào Văn huynh cần cứ qua lấy"

"Đệ nhất chơi gái cần gì mấy thứ đó chứ, ta thấy bây giờ không có cô nương nào chịu nổi khẩu "thần công" của lão huynh rồi"

"Khâm phục, khâm phục"

Văn Khiêm đen mặt, hắn từ bao giờ có cái danh đệ nhất chơi gái vậy? Quả thực hắn phong lưu hay dạo chơi thanh lâu, nhưng nam nhân đi thanh lâu là bình thường mắc gì mấy tên khốn này phải trêu chọc hắn.

Mấy kẻ khác gì không sao, nhưng Hạ Linh cười lại khiến hắn tức, một ả kĩ nữ dám cười hắn đúng là không thể tha thứ.

"Kĩ nữ, ngươi qua đây cho bản thiếu"

Văn Khiêm vỗ bàn đứng dậy quát, nhưng hắn vẫn tận lực hạ thấp giọng để không bị trưởng bối chú ý đến, dù sao đây là Thanh gia chứ không phải Văn gia mà hắn có thể tùy tiện.

"Ngươi nói ta là gì?" Hạ Linh không đứng dậy mà hỏi lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Văn Khiêm khiến mấy công tử bột xung quanh thấy rùng mình.

Văn Khiêm đương nhiên cũng thấy sợ, nhưng hắn là đại thiếu gia Văn gia, bị một kĩ nữ quát lui thì sau này còn mặt mũi nào gặp người ngoài. Vậy lên hắn vẫn sức lực tám phần mười mà gọi Hạ Linh là kĩ nữ lần nữa.

"Ta rất ghét người gọi kĩ nữ trước mặt ta!" Hạ Linh chậm rãi đứng lên, khí thế đè ép khiến những người xung quanh đều cảm giác không thở nổi.

Đây là chuyện gì, bọn họ vậy mà thấy áp lực trước một nữ nhân!?

Hơn nữa có mấy người thấy bĩu môi thầm mắng Hạ Linh tỏ vẻ, bản thân làm Thanh Ngọc nhân nhưng rốt cuộc vẫn là kĩ nữ trong thanh lâu mà thôi, địa vị cao hơn chút liền nghĩ mình cao quý, loại nữ nhân như này đương nhiên họ nhìn thấy nhiều lắm.

Nhưng kết quả thì sao? Đều bị tiền và quyền của nam nhân ép cho quỳ gối phục vụ đó thôi.

Đám người nhìn Hạ Linh cũng không khác gì như vậy, dù nàng xinh đẹp và tạo một áp lực khi đối mặt nhưng suy cho cùng vẫn là kĩ nữ. Có người đã sớm đi gọi hạ nhân của Thanh gia để lát mà đánh nhau còn can thiệp.

Lúc này Hạ Linh đã tiến đến gần Văn Khiêm, hắn nhìn thẳng ánh mắt kia mà cảm thấy lo sợ, nhưng vẫn cố mạnh miệng tiếp tục quát mắng.

"Ta nói ngươi là kĩ nữ đó có gì sai sao? Ngươi chỉ là một con ả kĩ nữ thân phận thấp kém, bản thiếu coi trọng chính là phúc đức của ngươi, ngoan ngoãn đêm nay hầu hạ bản thiếu cho tốt, ta có thể thương tình giúp ngươi chuộc thân mà đưa về làm thiếp, hưởng phúc cả đời"

Chát!

Một cái tái vang dội, Văn Khiêm run run ôm mặt, hắn cảm thấy cơn đau và sự nhục nhã ập đến khiến bản thân như sắp phát điên mà trừng mắt với Hạ Linh, hai mắt đỏ ngầu.

"Ta muốn ngươi sống không bằng chết!"

Văn Khiêm tức giận giơ tay muốn tát trả, hắn chưa bao giờ chịu sỉ nhục như này, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn.

Văn gia dù không giàu bằng Thanh gia nhưng gia sản vẫn đủ đè c.h.ế.t người, một ả kĩ nữ dám tát đại thiếu gia như hắn. Văn Khiêm thề sẽ lăng nhục Hạ Linh đến khi nàng điên dại để trả thù, cho nàng thử cảm giác sống không bằng chết.

Nhưng trước hết phải trả lại cái tát này đã!

"Đồ kĩ nữ khốn khiếp!"

"Kĩ cái đầu nhà ngươi!"

Đổng Vân lao ra đạp bay Văn Khiêm, trừng mắt quát: "Văn Khiêm, ngươi dám đánh nàng, ta liền chặt hai chân, cất chỗ hành nghề của tên háo sắc nhà ngươi!"

Khoé miệng mấy người xung quanh giật nhẹ, kia là Văn đại thiếu gia á đâu phải hạng a miêu a cẩu mà chặt nhẹ nhàng thế được. Nhưng người muốn ra tay là con trai duy nhất của tri phủ đại nhân, cái này liền khó giải quyết rồi.

"Đổng Vân, đây là tiệc mừng thọ của gia gia ta hay cái chợ để ngươi đánh nhau vậy" Thanh Sơn hừ nhẹ, bên cạnh hắn một lão nhân mặc thanh sam cười cười.

"Tuổi trẻ náo một chút không vấn đề gì, Thanh Sơn à, kia là người bằng hữu cháu kể với ta sao?" Thanh Phụng lão nhân mở to đôi mắt nhìn Hạ Linh, giống như đang đánh giá nàng.

Hạ Linh cũng biết lên đi tới hơi khom người khẽ nói: "Vãn bối Hạ Linh, nữ nhi của Nhạc Hồng Dao tham kiến Thanh Phụng lão"

Nhạc Hồng Dao?

Thanh Phụng lão nhân khi nghe cái tên này liền đề cao tinh thần, mà Tiêu Cần mới đi ra cũng không khác gì, hai lão nhân đều lấy vẻ kinh ngạc nhìn Hạ Linh.

"Ngươi là con gái của Nhạc Hồng Dao?" Tiêu Cần hỏi.

Hạ Linh dạ một tiếng, hai lão nhân vô cùng kích động kéo tay nàng lại gần, ngắm nhìn khuôn mặt của nàng một lúc lâu thì vẻ kích động càng tăng lên.

"Hạ Linh cô nương, ngươi bị thương sao?" Thanh Sơn một bên để ý tay của Hạ Linh bị đỏ lên hỏi.

Nhưng hắn ngay lập tức bị ăn một gõ vào đầu, Thanh Phụng trừng mắt nói: "Cái gì mà cô nương, gọi tỷ tỷ, sau này ta nghiêm cấm ai ngăn cản Hạ Linh vào Thanh gia nghe rõ chưa!"

Cái quái gì?

"Haha Hạ Linh à, mẫu thân cháu năm xưa từng, ân, có ơn với hai chúng ta, sau này cứ gọi hai lão già bọn ta là gia gia là được. Tiêu, Thanh hai nhà sẽ là chống lưng cho cháu tại Khánh An phủ này" Tiêu Cần nói, ánh mắt sáng rực như nhặt được bảo bối vậy.

Loading...