Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Chọc Thủng Trời

Cập nhật lúc: 2025-05-19 12:30:02
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau Hạ Linh vẫn thức dậy như bình thường, nàng đi làm những công việc hàng ngày mà không chút lo lắng việc g.i.ế.c Đông Thanh sẽ gây ảnh hưởng gì, vẻ bình thản đến mức Vũ Anh cũng không nhịn được mà hỏi mấy câu.

"Không lo lắng sao?"

"Lo gì?"

"Việc g.i.ế.c Đông Thanh đi, hắn dù sao cũng là Thất hoàng tử của Đông Minh quốc, một khi triều đình điều tra nhất định sẽ biết việc hắn c.h.ế.t ở đây"

"Không việc gì, chỉ là một con ch.ó thôi, g.i.ế.c thì c.h.ế.t ai sẽ quan tâm"

Hạ Linh nói xong liền đứng dậy đi vào phòng phân loại dược liệu, Vũ Anh nhìn mà thở dài, hắn không biết bản thân đã làm quen được dạng quái vật gì nữa, nói g.i.ế.c hoàng tử như g.i.ế.c chó, bộ dạng một chút lo lắng cũng không có.

Quá trâu đi, dù hắn là Thái sư cũng không nói nhẹ nhàng được như vậy á!

Chả lẽ nàng là nữ nhi của Cảnh Đế hay sao?

Hay Hạ Linh là công chúa của Tiên Linh quốc?

Vũ Anh chịu, nhưng theo hắn nghĩ nếu nàng không có bối cảnh cường đại phía sau thì sao dám g.i.ế.c Đông Thanh, đây là hoàng tử của một quốc gia á.

Phải biết việc g.i.ế.c một hoàng tử không khác gì kết thù với một quốc gia, công khai gây chiến, rất có thể dẫn đến chiến tranh giữa hai nước. Đây cũng là lý do tối qua hắn không ra tay với Đông Thanh mà chỉ ngăn cản đám hộ vệ.

Nhưng mà có bối cảnh thì cần đi làm kĩ nữ sao? Chưa từng nghe có công chúa nào làm trong thanh lâu cả, điều này khiến hắn càng tò mò hơn về thân thế của Hạ Linh.

"Ngươi ngồi đần mặt ra đó làm gì? Mau tới giúp á!"

Hạ Linh nhíu mày khó chịu nói, tên này đến chỗ nàng ngồi còn ngây ngốc ra đó, chả lẽ hắn quên vẫn còn nợ tiền nàng hay sao.

"Được được tới ngay"  Vũ Anh nhanh chân chạy tới.

Hắn quyết định không nghĩ nữa vì có nghĩ cũng chỉ thêm đau đầu, rồi sau này hắn sẽ biết mà thôi, còn giờ phải giúp cô chủ nợ này đã nếu không nàng mà tức giận sẽ đánh hắn mất.

Từ tối hôm qua hắn đã giác ngộ đầy đủ rồi, làm cái gì cũng được nhưng không thể làm Hạ Linh tức giận. Cô nàng này là tiểu ác ma g.i.ế.c người không thấy m.á.u á, thủ đoạn tàn độc khiến hắn cũng phải sợ hãi.

"Số dược liệu này để làm gì?" Vũ Anh tò mò hỏi.

Hắn đảo mắt qua thì nhận ra và đọc tên được mấy loại như: cam thảo, hoàng kỳ, nhân sâm, kỳ tử, lạc tiên... Tất cả hơn chục loại thảo dược khác nhau.

"Mang đến cho Thanh Phụng lão nhân, gia gia dạo gần đây sức khoẻ hơi yếu lên cần bồi bổ nhiều" Hạ Linh khẽ nói.

Nàng đóng gói dược liệu làm bốn phần rồi đưa cho Vũ Anh mang đến Thanh gia, nàng còn dặn nhờ hắn hỏi thăm sức khoẻ thay cho nàng.

"Ta từ khi nào trở thành người giao đồ cho ngươi vậy?"

Vũ Anh cầm túi thảo dược mà mặt ngơ ngác, nhưng rất nhanh hắn đã không còn thắc mắc nữa vì vẻ mặt Hạ Linh đã lạnh đi, dấu hiệu sắp nổi bão khiến hắn ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài.

"Thật không hiểu cô nàng này hôm nay sao nữa, chả lẽ đến nguyệt sự sao?" Hắn lẩm bẩm.

Đến Thanh gia thì hắn vừa may gặp Thanh Sơn, sau khi nói mục đích đến liền được dẫn vào trong gặp Thanh Phụng lão nhân. 

"Vãn bối Vũ Anh bái kiến Thanh Phụng lão" Vũ Anh nói, thí lễ của hậu bối đối với trưởng bối.

Thanh Phụng lão nhân đương nhiên biết thân phận của Vũ Anh lên cũng không bày ra vẻ trưởng bối gì cả, sau khi nhận dược liệu vì vui vẻ mời Vũ Anh ở lại ăn cơm trưa, thuận tiện hỏi thăm chút tình hình ở kinh thành.

Thanh gia làm ăn buôn bán không chỉ ở Khánh An phủ mà ở kinh thành cũng có một vài cửa hàng, hơn nữa đều là con dân Cảnh quốc lên đương nhiên quan tâm đến tình hình quốc gia.

Vũ Anh ban đầu muốn từ chối, nhưng trước sự nhiệt tình của Thanh Phụng lão nhân và việc Hạ Linh đến tháng khiến hắn quyết định ở lại đây tránh bão một lúc, đợi đến chiều cô nàng ở nhà vui vẻ trở lại thì về.

Hắn cũng không lo Hạ Linh giận hắn, đã có Thanh Phụng lão nhân làm bia đỡ đạn lên hắn rất thoải mái, ăn uống lo say xong liền ngủ ở Thanh gia đến chiều.

"Tối qua vẫn chưa cảm ơn Vũ huynh, nếu không có Vũ huynh thì ta đã ăn một trận đòn nữa rồi, còn làm hại Hạ Linh" 

Thanh Sơn trầm giọng nói rồi hơi cùi người, Vũ Anh chỉ cười cười rồi đỡ Thanh Sơn lên.

"Chúng ta là bằng hữu lên không cần khách khí như vậy" 

"Vẫn đa tạ Vũ huynh!"

Vũ Anh gật đầu rồi rời đi, nhưng được một đoạn thì vẻ mặt hắn trở lên âm trầm như nước, trong mắt loé lên một tia sát khí.

"Ta sẽ không để ngươi thắng đâu, dù ngươi dẫn trước thì sao chứ, người Vũ Anh ta muốn thì không ai tranh được!" 

Hắn trở về Kim Ngọc Lầu đã là nửa buổi chiều, khi vào phòng Hạ Linh thì thấy nàng đang thêu tranh, thấy hắn nàng liền hơi dừng tay rồi lại tiếp tục.

"Thế nào?" 

"Thanh Phụng lão vẫn rất tốt, lão nhân gia bảo ta gửi lời cảm ơn cho ngươi" 

"Ừ, chiều nay không có việc gì cả, ngươi về phòng đi" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/choc-thung-troi.html.]

"Thôi khỏi, ta thích ở đây hơn" 

Vũ Anh nói xong thì nằm xuống sàn, thuận tiện lấy một quyền sách ghi dược liệu ở gần đó mà đọc.

Hạ Linh liếc hắn rồi cũng mặc kệ, nàng phải tập trung thêu cho xong bức tranh này cho xong trước trời tốt mới được, nếu không lại để đến ngày mai thì quá mất thời gian.

...

Cảnh Hoà năm thứ hai, ngày mười sáu, tháng ba.

Dưới ánh mặt trời nóng rực của mùa hè, Ninh Vương phủ trên dưới đều im lặng một cách đáng sợ, không một ai mở miệng nói chuyện hay đi lại, nha hoàn trong phủ tất cả đều ngồi một chỗ nhìn nhau mà thở phì phò vì nóng.

Ngay cả con ch.ó ngày thường hay chạy nhảy nay cũng nằm im thè lưỡi ra thở gấp.

Trong thư phòng, Ninh Vương đặt quyển sách xuống, hắn dùng tay áo lau mồ hôi, đứng dậy mở cửa sổ ra cho thông thoáng một chút rồi trở lại ghế ngồi.

"Khốn nạn, thời tiết năm nay sao lại nóng như vậy!?" Ninh Vương chửi một câu, tâm trí tiếp tục thả vào cuốn sách.

Nhưng chưa đọc được bao nhiêu thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Ninh Vương nhíu mày, bình thường hắn dặn nếu không có việc quan trọng thì không ai được tới làm phiền hắn, chả lẽ xảy ra đại sự gì?

"Ai?"

"Lão gia, là thần thiếp" Bên ngoài vang lên một tiếng dịu nhẹ.

"Tố Yên? Nàng vào đi" Ninh Vương hơi ngạc nhiên rồi nói.

Cửa mở ra, bước vào là một nữ nhân xinh đẹp, dáng người thon dài quyến rũ, làn da trắng mịn màng, đôi mắt to lấp lánh, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười nhìn Ninh Vương. Nàng là Tố Yên, Ninh Vương phi.

"Vương phi tìm ta có chuyện gì?" Ninh Vương trầm giọng hỏi.

"Hôm qua lão gia đi vắng có một người tới tên Mã Đồng, xưng làm hộ vệ của Thất hoàng tử Đông Thanh thuộc Đông Minh quốc. Người này muốn tìm lão gia, nhưng khi đó ngài không có ở nhà lên thần thiếp đã đuổi hắn đi rồi" Tố Yên khẽ nói, đi tới sau lưng ôm cổ Ninh Vương.

Ninh Vương nhíu mày. Thất hoàng tử của Đông Minh quốc tại sao lại phái người tới tìm hắn?

Hơn nữa từ bao giờ Khánh An phủ xuất hiện hoàng tử ngoại quốc? Chả lẽ ẩn giấu quan phủ bí mật tới đây? 

Nếu là thật thì đây là hành động khiêu khích, thậm chí hắn hoài nghi tên Đông Thanh này tới đây l.à.m t.ì.n.h báo thu thập thông tin của Cảnh quốc để chuẩn bị cho chiến tranh.

"Hắn có nói hắn ở đâu không?" Ninh Vương hỏi.

Tố Yên lắc đầu đáp: "Hắn chỉ đòi gặp lão gia, hỏi gì cũng không nói, thậm chí còn đe doạ sẽ gây chiến tranh nếu không được gặp lão gia. Thần thiếp giận quá liền đuổi đi rồi"

Nghe vậy khiến Ninh Vương càng xoắn não khó hiểu hơn, một tên hộ vệ dám hỗn xược đe doạ gây chiến tranh để gặp hắn thì tuyệt đối không phải bình thường, nhất định xảy ra chuyện lớn lên mới khiến hắn ta như vậy.

"Người đâu?" Ninh Vương lập tức cao giọng gọi.

Ngoài cửa đi vào hai tên nô bộc cúi đầu hành lễ, Ninh Vương trầm giọng nói: "Khẩn trương tới phủ nha mời Đổng tri phủ tới gặp ta" 

"Dạ rõ!" Cả hai nô bộc đồng thanh nói.

Tốc độ làm việc của Ninh Vương phủ rất nhanh, chỉ một thời gian ngắn sau Đổng Văn Duẫn đã tới thư phòng của Ninh Vương, vừa gặp Ninh Vương đã miễn hành lễ mà kể lại việc Tố Yên vừa nói.

"Đông Thanh? Hạ quan không lâu trước có nghe mấy người nói việc Đổng Vân đánh nhau với một đám người ngoại quốc ở Kim Ngọc Lầu, không biết có phải đám Đông Thanh không?"  Đổng Văn Duẫn nói.

"Việc cách đây bao lâu?" Ninh Vương hỏi.

Đổng Văn Duẫn trầm tư một lúc rồi đáp: "Ba tuần trước!" 

"Có lẽ Đông Thanh và Đổng Vân xảy ra xích mích đánh nhau ở Kim Ngọc Lầu, bên Đông Thanh ăn thiệt thòi lên hắn mới phái Mã Đồng tới muốn gặp lão gia để xin giúp đỡ" Tố Yên ngồi một bên nói ra suy nghĩ của mình.

Cái này ngược lại cũng hợp lý, chứ Ninh Vương cũng không nghĩ ra lý do nào thuyết phục hơn để giải thích việc này.

"Phiền Đổng đại nhân tìm Đông Thanh rồi bồi thường cho hắn ít đồ hộ ta, việc này coi như giải quyết xong" Ninh Vương nói.

Đổng Văn Duẫn gật đầu, dù sao Đông Thanh cũng là hoàng tử Đông Minh quốc, đối phương ở đây bị đánh sẽ gây phiền phức không nhỏ đối với quan hệ giữa hai nước.

Dù Cảnh quốc không sợ Đông Minh quốc nhưng cũng không muốn căng thẳng hay đánh nhau. Đông Thanh bị đánh thì bồi thường chút đồ tốt là được, hơn nữa đích thân hắn đi cũng tỏ đủ thành ý.

Việc tìm chỗ ở của Mã Đồng cũng không khó, sau một ngày thì biết được hắn ở một quán trọ nằm gần chợ đêm.

Nhưng khi Đổng Văn Duẫn mang người tới thì giật mình khi thấy Mã Đồng đang làm đám tang, vẻ mặt thống khổ, khóc lóc ồ ồ thảm thiết vô cùng như cha mẹ mới chế.

"Thiếu chủ, các huynh đệ, sao mọi người lại bỏ ta ở lại đây chứ, khốn khiếp lũ người Cảnh quốc, đợi ta về triều sẽ bẩm tấu vì các ngươi báo thù á!" 

Mã Đồng càng khóc thì Đổng Văn Duẫn càng kinh hãi, hắn không nhịn được mà lao vào túm cổ áo hắn hét lên: "Đông Thanh làm sao, làm sao hả, mau nói!?" 

Mã Đồng thấy đây là quan viên Cảnh quốc thì cười lớn, vẻ mặt căm phẫn nói: "Thiếu chủ bị các ngươi g.i.ế.c còn hỏi ta, đợi ta về triều sẽ tâu bệ hạ, nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"

Đổng Văn Duẫn phút chốc kinh hãi buông tay Mã Đồng ra, hắn giây sau liền như điên mà chạy tới thông báo việc này cho Ninh Vương.

Con mẹ nó, Thất hoàng tử của Đông Minh quốc c.h.ế.t ở Cảnh quốc, đây thật sự là chọc thủng trời rồi!!

Loading...