Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU MÃN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-25 17:31:20
Lượt xem: 10,040

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y quán chỉ là một căn nhà nhỏ, phía trước là tiệm thuốc, phía sau là chỗ ở. Nhỏ đến mức đáng thương, ngay cả một gian chứa củi cũng không có.

 

Chỉ có duy nhất một gian phòng — chính là phòng ngủ của hắn.

 

Ta ôm túi hành lý, đảo mắt nhìn về phía bếp.

 

Cũng tạm, dọn dẹp qua là có thể miễn cưỡng nằm được một người.

 

Ta cẩn thận đặt túi đồ vào góc, vừa ngồi xuống đã nghe Lục Cảnh Minh bật nói:

 

“Cô nương không thể ngủ ở đây!”

 

Ngực ta như bị đè nén, cơn tức không tên bỗng chốc dâng lên.

 

Một nô tỳ hai đồng tiền, đến cả bếp cũng không được ngủ ư?

 

Nhưng ta chỉ dám giận trong lòng, không dám cãi lại.

 

Hắn nói chưa từng mua nô tỳ, không biết quy củ. Nhưng nhìn xem — chưa đến một ngày, chủ tớ phân minh đã đâu vào đó.

 

Đàn ông một khi có kẻ dưới, thì nhanh chóng biết rõ thế nào là trên dưới.

 

Khoảnh khắc ấy, ta bỗng thấy Lục Cảnh Minh với Thẩm Tử Tắc cũng chẳng khác là bao.

 

Ngày trước, Thẩm Tử Tắc chỉ vào chuồng ngựa mà nói, thân ta nhỏ, chen chúc trong ấy cũng đủ rồi.

 

Sau này ngại toàn thân ta đều là mùi nước tiểu ngựa, mới bố trí cho một căn phòng nhỏ.

 

Giờ đây, Lục Cảnh Minh lại định bảo ta ngủ chỗ nào?

 

Ta vốn chẳng phải người quen được nuông chiều. Không ngủ thì thôi.

 

Ta gằn giọng đáp “được”, ôm túi hành lý rời bếp, ngồi bệt xuống bậc thềm ngoài sân.

 

Cùng lắm, sáng mai ta tự dựng một căn chòi cỏ là xong.

 

Lục Cảnh Minh lại đuổi theo, lúng túng đứng bên ta hồi lâu, mãi mới thốt ra được một câu:

 

“Bậc đá lạnh lắm, cô nương vào phòng ta ngủ đi.”

 

Ta trợn tròn mắt nhìn hắn.

 

Vừa dứt lời, hắn đỏ bừng mặt, hoảng hốt xua tay:

 

“Không, không phải… ta không có ý đó! Ý ta là… để cô ngủ trong phòng, ta ngủ ngoài quầy thuốc.”

 

Lục Cảnh Minh nói xong thì quay lưng bỏ chạy, giống như trốn khỏi trận địa.

 

Vụng về kéo mấy cái ghế lại ghép thành chỗ nằm, mặc nguyên y phục mà nằm xuống, quay lưng về phía ta, không nói một lời.

 

Ta khẽ khàng khép cửa phòng lại, gió đêm lùa qua khe cửa sổ, ngọn đèn dầu chập chờn lay động.

 

Lay lay một hồi, cơn giận âm ỉ trong lòng cũng lặng lẽ tắt đi.

 

Thôi vậy. Dù gì ta cũng không thể ở không mà ăn chùa ở đậu.

 

Món nợ này ta sẽ nhớ kỹ, không để thiếu hắn. Nhiều lắm thì sau này làm thêm chút việc bù lại.

 

Trời chưa sáng hẳn, ta đã thức dậy.

 

Ta nghĩ, mình dậy sớm đun nước nấu cơm, để Lục Cảnh Minh thấy ta cũng là người có ích.

 

Nhưng khi ta mò dậy trong bóng tối thì hắn đã đi mất rồi.

 

Chiếc giỏ tre ở góc tường không còn, trên bàn có đè một mảnh giấy.

 

Nét chữ thanh tú ngay ngắn, đáng tiếc ta không biết chữ. Dưới ánh sáng lờ mờ nơi cửa sổ, ta nhìn mãi cũng không hiểu được gì.

 

Trên bàn còn đặt một xâu tiền, ta đếm kỹ — vừa vặn hai mươi đồng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-man/chuong-4.html.]

Ta chống tay bên hông, nghĩ mãi cũng hiểu được hàm ý — đây là đưa cho ta đi chợ nấu cơm.

 

Ăn lộc người, ở nhà người, tất phải làm việc. Đó là lẽ thường.

 

Ta quen thuộc khu Thanh Hà này lắm.

 

Ở đâu bán rau thịt vừa rẻ vừa tươi, ở đâu có nước tương thơm nồng, ta nhớ rõ rành rành. Một đồng tiền ta cũng bẻ làm đôi mà tiêu.

 

Một ngày ba bữa, tính ra chưa đến mười đồng đã đủ.

 

Cơm canh ta nấu thơm phức, ba bữa một ngày, Lục Cảnh Minh chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn, vội vã lùa vài đũa rồi lại đi chẩn bệnh, chẳng nói với ta lấy một câu.

 

Hắn không đuổi ta, nhưng cũng chưa từng bảo ta có thể ở lại.

 

Ta là người có khế ước bán thân, dẫu hắn không cần ta nữa, ta cũng không thể bỏ đi.

 

Đêm qua nói một câu “cho ở nhờ một đêm”, chẳng qua là tạm bợ.

 

Hắn không nói, ta cũng giả ngốc.

 

Ngày qua ngày cứ thế trôi.

 

Hắn lên núi hái thuốc, bốc thuốc chẩn mạch; ta giặt giũ nấu nướng, nước sông không phạm nước giếng.

 

Nhưng mỗi ngày tiêu bao nhiêu tiền, ta ăn mấy bát cơm, mấy miếng thịt, ta đều lén lút ghi lại ở góc tường.

 

Không để mình nợ hắn.

 

Thế nhưng, cho dù mỗi buổi sáng ta có dậy sớm bao nhiêu, Lục Cảnh Minh cũng đều dậy trước ta.

 

Lu nước luôn đầy, trong nồi luôn có sẵn rau tươi, trên bàn mỗi ngày đều đặt một xâu tiền.

 

Ta chẳng dùng bao nhiêu, liền khâu một cái túi nhỏ cất kỹ, tích từng đồng một, càng lúc càng nhiều, nặng trĩu cả tay.

 

Một đồng tiền cũng không dám tiêu bậy.

 

Ta tính toán, ban ngày làm dưa muối, ban đêm thêu khăn tay đem bán, chờ gom đủ bạc thì tự chuộc thân.

 

Nhưng chỉ thêu, khung thêu cũng cần đến tiền.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cuối cùng, vẫn phải dùng tới tiền của hắn, mua về một bộ đặt ở góc phòng.

 

Hôm ấy trời mưa, y quán vắng vẻ, Lục Cảnh Minh rảnh rỗi, cuối cùng cũng phát hiện có điều khác lạ, chau mày hỏi:

 

“Nàng lấy đâu ra tiền mua mấy thứ này?”

 

Lòng ta bỗng siết lại.

 

Thẩm gia giàu sang là thế, chi phí của hạ nhân còn phải tính toán tỉ mỉ, huống hồ hắn chỉ là một lang trung nghèo, món này chắc chắn sẽ truy cho rõ.

 

Ta cuống quýt giải thích:

 

“Ta không trộm tiền của ngài.”

 

“Ta có ghi sổ đầy đủ.”

 

Một bát cơm đáng bao nhiêu đồng, có thể bù lại bằng việc giặt bao nhiêu món y phục; thịt cá ăn hết hai lạng, ta có thể quét tước mấy ngày để trừ vào…

 

“Kim chỉ, khung thêu tốn một quan tiền, nhưng ta sẽ bán đồ thêu lấy tiền bù lại, tuyệt không lấy không của ngài.”

 

Lục Cảnh Minh nghe mà sững người, lặng thinh một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:

 

“Nàng hiểu lầm rồi, mấy đồng tiền ấy là ta đưa để nàng tiêu riêng, không phải dùng cho việc nhà.”

 

Ta ngẩn ra.

 

Hắn bật cười, nơi đáy mắt như có sóng nước dịu dàng:

 

“Lúc muội muội ta chưa xuất giá, mỗi ngày ta đều để dành ít bạc cho nó… Con gái mà, chẳng phải đều thích mua trâm hoa, khăn tay đó sao?”

 

“Tiền ta cho nàng, nàng muốn dùng thế nào cũng được, không cần trả lại ta.”

Loading...