19.
Bà già bị hắn ấn vào trong quan tài. Âm khí trên người nữ quỷ lại bắt đầu tăng lên. Mẹ Nhị Trụ, vợ hắn, cũng là thân thể thuần âm.
Không đúng, thân thể thuần âm sau khi quan hệ sẽ tán đi, Nhị Trụ không thể nào là con của hai người họ. Một ý niệm lạnh lẽo xuất hiện trong đầu tôi. Nhị Trụ, bị bắt cóc đến?
"Cũng may ông đây còn để lại một đường lui thân, nuôi dưỡng con đàn bà này bao nhiêu năm như vậy, xem như không uổng công. Chạy đi, tiểu hồ ly, đợi ta thành tiên, sẽ lột da rút gân ngươi, uống m.á.u ăn thịt."
"Một giây."
"Cái gì?"
"Tôi chỉ có thể khiến hắn rơi vào huyễn cảnh trong một giây, sau đó đuôi hồ ly này của tôi sẽ đứt, tôi sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, một giây này, anh phải ăn con nữ quỷ kia."
A Châu không nói nhảm nữa, một cái đuôi hồ ly lông xù hóa thành tro bụi. Lão già ngây người tại chỗ, A Châu váy lụa đỏ bay múa, kéo tôi về phía nữ quỷ.
"Mau ăn!"
Đây là đâu? Sao lại ấm áp như vậy. Ôi chao, buồn ngủ quá. Ngủ đi, ngủ một chút thôi.
Không được, không thể ngủ! A Châu đâu?
Mở mắt ra, tôi lại trở thành chàng trai hai mươi tuổi kia, da dẻ sáng bóng, cơ bắp cuồn cuộn, khỏe mạnh cường tráng. Chỉ là tóc vẫn chưa mọc ra, giống như một hòa thượng.
Dương thọ, trở lại rồi.
20.
Hình bóng A Châu nhạt đến không thể nhạt hơn, thấy tôi khôi phục thần trí, lảo đảo đứng phía sau lưng tôi.
Lão già hấp thụ lượng lớn âm khí, không có dương khí trung hòa, triệt để mất hết thần trí, trở thành lệ quỷ.
Lão đạo sĩ run rẩy, cầm kiếm gỗ đào, đứng bên phải tôi.
"Sao ông còn không chạy?"
Tôi nhìn lão đạo, "Ê, không đúng nha, những người khác đều đã tiến vào huyễn cảnh, ông một người bình thường, sao không bị ảnh hưởng."
"Tôi là người Mao Sơn chính thống." Lão đạo run rẩy nói.
"Nói bậy, đừng có sỉ nhục Mao Sơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-4-chin-nguoi-vo/chuong-7.html.]
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Thật mà, tôi làm thuê ở Mao Sơn, sơn son thếp vàng ở Mao Sơn đều là tôi vẽ."
Coi như vậy đi, cũng xem như người Mao Sơn, ở thánh địa đạo giáo vẽ son thếp vàng, không có công lao cũng có khổ lao, được chút ân huệ cũng đáng. Vừa định khen ông ta vài câu.
"Tất cả đều phải chết!" Lão già mang theo một trận âm phong, ập thẳng vào mặt.
21.
Lão già này, tôi đánh không lại, A Châu cũng đánh không lại. Thêm một tên đạo sĩ giả, ờ, cũng khó khăn đấy.
Tôi tuy rằng khôi phục dương thọ, nhưng tu vi chưa khôi phục. Nghĩ lại mấy lần gặp nguy hiểm sau khi mất tu vi, đều là thiên đạo giúp đỡ giải quyết.
Ở thôn Tào gia gặp hòa thượng tà ác, thiên đạo ra mặt, giáng xuống lôi kiếp, đánh hắn trọng thương hấp hối.
Ở trấn trên gặp cha mẹ Tiểu Bảo, thiên đạo ra mặt, để Tiểu Bảo khôi phục thần trí, tôi hết lo về sau.
Lần này, thiên đạo vẫn sẽ ra tay sao? Tà ác như vậy, táng tận lương tâm như vậy, không tiếc lấy tính mạng vạn ngàn thiếu nữ luyện thành trận pháp, chỉ vì để bản thân đắc đạo thành tiên.
Ông trời ngươi không quản sao?
22.
Đoán xem, ông trời đúng là không quản.
Lão già đánh cho hai chúng tôi chạy trối chết, nếu không phải A Châu thỉnh thoảng gắng gượng chống đỡ một hai chiêu, bây giờ chúng tôi mấy người đến cả thịt băm cũng không còn.
Lúc sắp chết, một sợi dây xích sắt từ trên đỉnh đầu tôi bay qua, trói lấy lão già, trong nháy mắt thu về.
Tôi quay người lại, phía sau không có gì cả. Lão già, âm khí, đều không còn. Chỉ có một đám khách khứa đến tham gia đám cưới ma uể oải tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này, mặt cắt không còn giọt m.á.u bỏ chạy.
"Đó... là cái gì?"
"Khóa câu hồn."
Tôi nhìn A Châu: "Nếu tôi nhớ không lầm, khóa câu hồn là..."
"Không sai, chính là pháp khí của Chung Quỳ."
Tôi lay mạnh vai lão đạo: "Ông mẹ nó nói thật với tôi, ông và Chung Quỳ là quan hệ gì!"