Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 3: CÂU BÉ MẮT QUỶ - Chương 9 - Hết

Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:37:37
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25.

Trịnh Quang Vinh ch//ết, ch//ết không đáng tiếc, ch//ết không còn chút tôn nghiêm nào. 

Lưu Văn Phương ch//ết, bị gặm đến chỉ còn lại bộ xương, linh hồn bị xé nát vụn, nhưng may mắn là ý thức nhất thời chưa vỡ, vẫn còn bị đám lệ quỷ kia gặm nhấm. 

Nhưng tôi gây họa rồi, sau khi đám lệ quỷ kia ngược sát Lưu Văn Phương, tôi chỉ kịp để A Châu diệt sát ba con. Còn lại hàng chục con, đều tản mát ở khắp các ngóc ngách của thành phố. Nếu không quản, thành phố này sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một tòa quỷ thành. 

Cho nên tôi và A Châu gần như đi khắp các con đường của thành phố, nhưng hiệu quả không tốt, chỉ tìm được vài con. 

Phần lớn lệ quỷ vẫn còn lang thang bên ngoài. Điều khiến người ta bất ngờ là, thành phố này không hề xuất hiện dấu vết của các hoạt động tà ác quy mô lớn. 

Tôi và A Châu suy nghĩ rất lâu, chỉ có một lời giải thích, đó là còn có người khác, đang giúp chúng tôi bắt quỷ. 

Một tháng sau, một người tìm đến tôi. Chính là Tiểu Bảo.

26

"Thời gian này, là cậu giúp tôi bắt quỷ?"

"Đúng."

"Những lệ quỷ đó đâu?"

"Ăn rồi."

Người đối thoại với tôi là Tiểu Bảo, nhưng giọng nói không phải, mà là một âm sắc hơi khàn.

"Anh làm như vậy, sẽ hại Tiểu Bảo."

"Thay vì để nó chịu khổ, chi bằng gi3t hết đám người đó đi." Lần này người nói là một giọng nữ, giọng nói dịu dàng, ngữ khí lạnh lẽo.

Hai con quỷ, triệt để bám vào người Tiểu Bảo rồi, hơn nữa quỷ khí của hai con quỷ này, nồng đậm đến mức chói mắt.

"Ngươi là người tốt, chúng ta sẽ không động đến ngươi, thậm chí sau này có việc cần giúp đỡ, có thể đến tìm chúng ta."

Phải, các người không động đến tôi, nhưng tôi, phải thu phục các người thôi.

27.

Dù Tiểu Bảo có thiện lương đến đâu, ba mẹ cậu có tốt bụng thế nào, sau khi ch//ết, ngày đêm tiếp xúc âm khí chắc chắn sẽ trở nên tà ác, biến thành yêu ma, dùng những lý do nghe có vẻ chính đáng, để làm việc xấu, gây họa nhân gian. 

Thời gian càng dài, họ sẽ coi toàn nhân loại là kẻ thù, bây giờ không thu phục, sau này càng thêm phiền phức. 

"Tôi biết chuyện của các người, đều là những người đáng thương, tự tan âm khí, đầu thai đi, đừng ép tôi động thủ." 

"Chỉ bằng ngươi?" Một nam một nữ hai giọng nói đồng thời vang lên. 

Tám dải lụa đỏ từ sau lưng A Châu bay ra, sẵn sàng nghênh chiến. 

"Ta nói lại lần nữa, ngươi là người tốt, chúng ta không muốn động thủ với ngươi, mau đi đi." 

"Aiz, A Châu, động thủ đi." 

"Đã vậy, đừng trách chúng ta, thèm nhỏ dãi con quỷ sau lưng ngươi lâu rồi."

28.

A Châu ấn con nữ quỷ xuống đất, tám dải lụa đỏ như tám đoạn thép, đ.â.m chặt vào người nữ quỷ. 

Tiểu Bảo bóp cổ tôi, ấn tôi lên tường, gặm cánh tay tôi. 

"A... A Châu, gi3t... gi3t chúng đi, đừng, quản, tôi." 

"Thả anh ấy ra!" Lụa đỏ khuấy động, một lượng lớn quỷ khí tràn ra, nữ quỷ kêu gào thảm thiết. 

"Ngươi gi3t ả đi." Người đàn ông quay đầu lại, "Con quỷ này của ngươi, nuôi thật tốt, ta thừa nhận ta đánh không lại ả, nhưng tu vi của ngươi, cũng thật ngon." 

Tôi đã không nói nên lời, nhưng tôi có thể giao tiếp trong lòng với A Châu: [Động thủ, gi3t ả, rồi gi3t gã đàn ông, sau đó nhớ thu lại tu vi của tôi, trong người tôi toàn là tu vi, không thể để hai tên yêu ma này chiếm tiện nghi, sau đó tìm một nơi tiếp tục tu luyện, càng lợi hại càng tốt, đừng để bị người ta bắt.] 

"Tôi không..." Trong mắt A Châu ẩn hiện nước mắt. 

"À, đúng rồi, sau khi hai ta ch//ết, Tiểu Bảo cũng phải ch//ết, chính là Tiểu Bảo mà các ngươi liều mạng bảo vệ đó, âm khí nhập thể, hết cứu rồi." 

"Tôi, có một... vấn đề." Tiểu Bảo hơi nới lỏng tay, để tôi có thể nói: "Hai người, làm sao trốn khỏi cái pháp trận đó?" 

"Hôm đó..." Vẻ mặt anh ta lộ ra vẻ hồi ức, "Hai vợ chồng tôi xuống hầm, đột nhiên nhớ ra, ra khỏi nhà vội quá, bếp ga chưa tắt, trên đó còn đang đun nước, hôm đó Tiểu Bảo phát sốt, vốn định dùng nước nóng để chườm khăn cho nó." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-3-cau-be-mat-quy/chuong-9-het.html.]

"Đốc công thúc giục gấp quá, nói đến muộn là không cần làm nữa, nếu không thì chắc chắn sẽ không quên tắt bếp ga. Lúc đi, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng ngủ, nếu không về thì xảy ra chuyện phải làm sao." 

"Ngay lúc đó, hầm sập, tôi liền kéo vợ tôi, đi nhanh đi, nghĩ nhanh chóng về nhà tắt ga. Nhưng có cái gì đó kéo hai ta lại, không cho đi." 

"Tôi liền liều mạng kéo, liều mạng kéo, tốn hết sức lực toàn thân, linh hồn cũng sắp bị hút cạn, cuối cùng cũng về đến nhà, về đến nhà mới phát hiện, hai chúng tôi ai cũng không chạm được vào bếp ga, hóa ra, hai chúng tôi đã ch//ết rồi." 

"Là Tiểu Bảo tự tắt bếp ga, nó ngoan ngoãn lắm, đội cái trán nóng bừng, rửa rau, chờ mẹ về nhà nấu cơm, tiếc là, mẹ nó không thể nấu cơm cho nó nữa rồi." 

Tôi hiểu rồi, là tình thân sao? Tình thân khiến hai linh hồn lang thang thoát khỏi trận pháp, trở về bên con. 

"Sau đó!" Anh ta đổi giọng lạnh lùng, "Mấy năm sau, chúng tôi nhìn Tiểu Bảo chịu hết khinh miệt khổ cực, nhìn nó một mình trong phòng khóc, một mình đối diện với bức tường mà kêu muốn mẹ, một mình kể lể chuyện nó bị bắt nạt, bọn chúng, đáng ch//ết!" 

Oán khí tràn ngập, như lâm vào băng hà. Đều khớp hết rồi, oán khí như vậy, không thành lệ quỷ mới lạ.

29.

Tôi nhìn lên mái nhà, xuyên qua mái nhà nhìn lên bầu trời. Thiên Đạo, nếu ngươi thật sự tồn tại, nói cho tôi biết nên làm gì? Tôi đã làm sai điều gì sao? Gi3t lệ quỷ, Tiểu Bảo sẽ ch//ết, không gi3t lệ quỷ, tôi sẽ ch//ết, tôi c.h.ế.t thì đáng sao? 

Lần trước hòa thượng Giới Niệm gây họa nhân gian, tôi không phải là đối thủ, là ngươi dùng thiên kiếp gi3t c.h.ế.t hắn. Lần này thì sao? Còn giáng xuống thiên kiếp gi3t ch//ết ác quỷ không? 

Không có thiên kiếp. Hoặc có thể nói, không có Thiên Đạo. Hình ảnh trước mắt càng ngày càng mơ hồ, tôi biết, tôi sắp không xong rồi. 

"Anh." 

"Ừ?" 

"Anh, xin lỗi, em..." 

Tôi được thả xuống, trước mắt là Tiểu Bảo, không phải gã đàn ông kia, tôi xác định, ánh mắt trong veo đó không thể giả được. 

"Em biết hết, nhưng em không cử động được, cũng không nói được, em khó khăn lắm... khó khăn lắm mới..." 

"Tiểu Bảo, em..." 

"Anh, anh nghe em nói, lúc trước anh hỏi em, nói ba mẹ em sớm muộn gì cũng sẽ biến thành lệ quỷ hại người, hỏi em đồng ý thu phục họ không." 

"Em... đồng ý, gi3t họ đi. Thế gian này khổ quá, em sống cũng là chịu tội, chi bằng ch//ết đi. Em biết tốt xấu, cũng biết cái lệ quỷ này phải trừ." 

"Cứ dùng cái mạng này của em, cứ dùng cái cuối cùng này... coi như là thứ cuối cùng em lưu lại nhân gian đi." 

Biểu cảm thay đổi, Tiểu Bảo áp chế không nổi lệ quỷ trong người nữa rồi. Một tia sáng lóe lên, Tiểu Bảo nhắm mắt lại. Tí tách, cùng với hơi thở biến mất trong nhiệt độ còn lại.

30.

Máu tươi, là nước mắt của nhân gian. Chế giễu sự vô tình của địa ngục. 

"Tiểu Bảo..." 

A Châu không nói nhảm nữa, lụa đỏ bay múa xoay chuyển, dính vào m.á.u của Tiểu Bảo, càng thêm tươi thắm, như đỗ quyên khóc ra máu. 

Ba mẹ của Tiểu Bảo bị tiêu diệt. Tiểu Bảo, cũng ch//ết rồi, đứa trẻ đáng thương này, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, vẫn còn nghĩ đến việc có thể để lại thứ gì đó cho nhân gian này. 

Nhân gian này, thật sự đáng để con lưu luyến sao? Thiên Đạo, những gì tôi làm đều là những gì ngươi thích đúng không? 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Thiên Đạo luân hồi, thiện ác có báo, có những người bị ức h.i.ế.p bị áp bức, sống thì không có cách nào, chỉ có ch//ết đi, mới có cơ hội báo thù. Cho nên ngươi để tôi hủy trận pháp, cho họ một cơ hội phục thù. 

Tiểu Bảo giãy dụa lâu như vậy không có cách nào, sao lại đột nhiên tỉnh táo lại vậy, là vì ngươi sao? Thiên Đạo, ngươi thật sự tồn tại sao?

31.

Tôi dùng tay phải m.á.u chảy không ngừng, vẽ một cái phù ấn trên mặt đất. 

"Anh đây là?" A Châu bất ngờ. 

"Tiểu Bảo bị lệ quỷ bám vào người thời gian quá dài, lại hút nhiều âm khí như vậy, không thể đầu thai làm người được nữa, tôi phải mang nó về núi." 

A Châu nhìn mái tóc đã nửa bạc của tôi, đầy vẻ xót xa: "Nhưng, anh sẽ ch//ết." 

"Dù sao cũng đã nuôi một con quỷ rồi, nuôi thêm một con nữa cũng có sao." 

Tôi ho ra một ngụm m.á.u lớn, "Trước tiên bảo vệ nó, có được vật chứa thích hợp, tôi sẽ dùng bí thuật, cô giúp tôi, mang nó về." 

"Được." 

"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, tốt lắm, hy vọng nó vẫn còn nhớ tên mình." 

"Cái tên này, thật có phúc mà."

—-Hết—-

Loading...