Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 3: CÂU BÉ MẮT QUỶ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:36:39
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

20.

"Anh thật sự muốn thả những lệ quỷ đó ra sao?" 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Đúng." 

"Sau đó thì sao? Chúng sẽ hủy hoại nơi này." 

"Thì sao chứ?" 

A Châu cúi đầu, nhíu mày. "Tà thuật đó, ảnh hưởng đến anh quá lớn rồi, trước đây anh không phải như vậy." 

"Ha, tôi trước đây? Trước đây tôi là người, bây giờ thì sao? Tôi là quỷ, cô cũng là quỷ." 

Tôi cười lớn một hồi, cười đến mức không thở nổi, "Nhưng so với Lưu Văn Phương, so với Trịnh Quang Vinh, ai mới là quỷ?" 

"Mấy chục mạng người đó, trong mỏ chôn mấy chục bộ xương khô, còn ả Lưu Văn Phương thì sao? Ở trong hội sở bao trai. Dùng tiền mồ hôi xương m.á.u của họ để bao trai, ả không đáng ch//ết sao? Những oan hồn đó, không nên có một cơ hội tự tay báo thù sao?" 

"Cô nhìn lại Tiểu Bảo đi, một đứa trẻ tốt như vậy, ba mẹ bị Lưu Văn Phương hãm hại ch//ết, bạn thân nhất nhảy lầu, cậu bé không đáng thương sao? Nếu thật sự có thiên đạo, thiên đạo có ủng hộ tôi thả những ác quỷ đó ra không?" 

Ầm ầm, sấm vang dội, mưa to trút xuống, làm ướt quần áo của tôi, làm ướt linh hồn tôi. 

"Cô xem, thiên đạo đồng ý rồi."

21.

Tôi tìm kiếm trận kỳ trong mỏ than, tìm được hơn hai mươi cây, đều bị tôi nghiến răng bẻ gãy. Những cây còn lại không cần tìm nữa, xiềng xích trên người chúng đang dần biến mất. 

"Dùng m.á.u làm mồi, dùng người sống tế." 

Tôi niệm thầm khẩu quyết, một ngụm m.á.u đen phun ra, tóc tôi bạc đi quá nửa. 

"Anh... anh đây là không muốn sống nữa rồi, vốn dĩ dương thọ không còn nhiều, làm như vậy, đáng sao?" 

"Dương thọ không còn nhiều thì không cần nữa, làm quỷ, cũng không tệ." 

Tôi dùng mười năm tuổi thọ, bố trí thuật hiến tế, những con quỷ này sau khi thoát khỏi, ý nghĩ đầu tiên là tìm Lưu Văn Phương, tra tấn nhục thể của ả, tra tấn linh hồn của ả, khiến ả vĩnh viễn không được siêu sinh. 

Trở lại nhà Tiểu Bảo, cậu bé đã ngủ rồi. Nước mắt bên gối và khuôn mặt thỉnh thoảng co giật của cậu bé cho tôi biết, cậu bé ngủ không yên giấc. 

Tôi nhẹ nhàng vỗ về đánh thức cậu bé, cõng cậu bé lên lưng. "Đi thôi, anh đưa em đi báo thù."

22.

Tầng bốn. Phòng hiệu trưởng. Trịnh Quang Vinh mặt đầy máu, bị tôi đánh. 

Từ chỗ huênh hoang khoác lác đến quỳ xuống xin tha: "Đại sư, tôi sai rồi, anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh." 

"Không cần tiền." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-3-cau-be-mat-quy/chuong-8.html.]

"Vậy anh...?" 

Tiểu Bảo trốn ở góc tường: "Quỷ, anh, anh Tầm, ở đó có quỷ, hắn là quỷ." 

Thằng bé sợ đến biến cả giọng, chỉ biết chỉ vào Trịnh Quang Vinh khóc. 

"Anh, anh dẫn em đi đi, em sợ, em sợ cái chỗ này, chỗ này có quỷ, chỗ này toàn là quỷ." 

Tôi ôm lấy Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ vai nó: "Đừng sợ, em quên anh làm gì rồi à, anh là người bắt quỷ, đừng sợ, đừng sợ." 

Quay đầu nhìn Trịnh Quang Vinh: "Anh, gọi điện cho Lưu Văn Phương, bảo cô ta đến đây, nói tôi là đạo sĩ, ở đây đợi cô ta, chỉ có tôi mới cứu được cô ta." 

"Cô ta... có tin không?" 

"Bốp." 

Một cái tát khiến hắn đầu óc choáng váng: "Dám nói thêm một chữ, một cái tát." 

Trịnh Quang Vinh vừa khóc vừa gọi điện cho Lưu Văn Phương, đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết càng thêm bi ai của cô ta. Lưu Văn Phương đến thì tóc tai rũ rượi, mặt đầy vẻ kinh hoàng, bất lực lắc đầu. 

Giờ những con quỷ đó đang vây quanh cô ta, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, sau đó xông lên. 

"Cứu... anh không phải nói là... là cứu... sao?" 

Đầu tiên là m.á.u thịt, sau đó là linh hồn, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, đợi cô ta ch//ết rồi, mới là sự tra tấn thực sự.

23.

"Tiểu Bảo, đừng sợ, em nhìn con quỷ kia kìa, đã bị anh trói lại rồi." 

Tôi cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u vào gạt tàn trên bàn làm việc. 

"Bây giờ anh cho em một món pháp khí, lại đây, cầm lấy, đi đập ch//ết con quỷ kia đi, đi đi, đập ch//ết nó, mọi chuyện sẽ kết thúc."

"Anh..." A Châu muốn nói gì đó, bị ánh mắt đỏ ngầu cảnh cáo của tôi ngăn lại. 

Bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ, tí tách. Tiểu Bảo dựa vào tường khóc lớn. 

"Tử Hàm, xin lỗi, tớ không nên dẫn cậu đến cho hiệu trưởng, xin lỗi, là hiệu trưởng lừa tớ, tớ thật sự không biết mà..."

24.

Tiểu Bảo, không có quỷ nhãn. 

Thằng bé chỉ bị trầm cảm, hoặc là mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó. Việc thằng bé nhìn thấy Tử Hàm là bình thường, vì ai cũng nhìn thấy được. Việc thằng bé nhìn thấy ba mẹ cũng là bình thường, vì hai người cố ý cho thằng bé nhìn thấy. 

Thằng bé nói A Châu là quỷ, là vì thằng bé hiểu lầm. Hàng ma xử, dây trói hồn, roi đả thần, những thứ này thằng bé đều không nhận ra. Nhưng thằng bé cảm thấy rất quen thuộc, tôi cũng không biết vì sao thằng bé lại quen thuộc, có lẽ chỉ là trùng hợp. 

Hy vọng, thật sự là trùng hợp. Tiểu Bảo không có quỷ nhãn, cho nên vô số lệ quỷ bị trói trên cột ở mỏ than kia thằng bé không nhìn thấy. Cho nên khi thằng bé phát bệnh sẽ có ảo giác, nhìn thấy trong nhà có quỷ, nhìn thấy hiệu trưởng cũng là quỷ. 

Thằng bé không có quỷ nhãn, nhưng thằng bé thật sự đã thấy con quỷ đáng sợ nhất trên cõi đời này. Tôi không muốn tiếp tục giả thiết thằng bé đã phải chịu đựng những sự hành hạ tàn nhẫn hơn nữa, tất cả, đều kết thúc rồi.

Loading...