Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 3: CÂU BÉ MẮT QUỶ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:35:06
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

Cái trận pháp này lợi hại thật, tôi còn không nhận ra ở đây có nhiều lệ quỷ đến thế, A Châu cũng chẳng cảm nhận được chút âm khí nào. 

Tôi bẻ gãy một cây trận kỳ, khiến trận pháp có một góc hở, mới khiến đám lệ quỷ này hiện thân. Không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu thả hết đám lệ quỷ này ra, thành phố này xong đời. 

Dẫn A Châu tìm Tiểu Bảo, chỉ tay từ xa vào trận pháp: "Tiểu Bảo, cậu nhìn kìa." 

"Gì ạ?" 

"Chỗ kia." 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Chỗ kia làm sao ạ?" 

Tôi nhìn nó: "Không có gì, ý ta là, ba mẹ cậu ch//ết ở chỗ đó." 

Người ch//ết rồi, Tiểu Bảo vẫn ở trong căn nhà rách nát thế này, chắc chắn là không được bồi thường, hoặc chỉ được một chút ít. Hai mạng người đó. Cái nơi này, đáng lẽ phải phá hủy đi. 

Nhưng giờ lại có một nghi vấn, nếu như người ch//ết dưới hầm, hồn phách đều bị giam ở đây luyện hóa thành lệ quỷ. Vậy ba mẹ Tiểu Bảo làm sao thoát ra được? Chắc chắn hai người họ không phải là người đầu tiên ch//ết, mới có mười năm, cái mỏ than này khai thác gần ba mươi năm rồi. 

Lệ quỷ trên cột cũng có âm khí rất nặng, không giống như là luyện hóa trong mười năm được. Vậy thì kỳ lạ, ch//ết nhiều người như vậy, tại sao chỉ có hai người họ chạy thoát ra, sau đó cũng không đi đầu thai, ngược lại còn có thần trí. 

Vẫn phải bắt đầu từ cái bà chủ mỏ than kia, làm rõ chuyện bên bà ta, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn. 

Trường học khai giảng, Tiểu Bảo đi học, tôi dẫn A Châu theo dõi bà chủ này. Bao nhiêu ngày nay, đây là tin tốt duy nhất, bà ta là người bình thường. Cũng không thể nói là người bình thường, có lẽ quyền thế lớn, có lẽ tiền bạc nhiều, nhưng chắc chắn không dính líu đến tà ma ngoại đạo. 

Không có tu vi thì tốt, bên cạnh tôi thứ gì cũng không có, chỉ có quỷ là nhiều. Hay là để bà ta thử xem, ném tiền vào người A Châu, xem A Châu có cho bà ta xay bột không. 

Đi theo người phụ nữ này, thấy bà ta đi vào một câu lạc bộ. Tôi không vào được, chỉ có thể đứng ở cổng chờ bà ta ra. 

"Ấy, sao cậu lại ở đây, chị Lưu đợi cậu nãy giờ rồi, mau đi vào với tôi."

15

Nói thật nhé, lúc đó tôi thật sự hơi đơ người ra. Trong lòng cũng có chút thôi thúc muốn từ chối. Nhưng thấy cái cậu kia kéo tay tôi lôi thẳng vào hội sở, tôi thật sự không thể từ chối được.

Dù cho tôi có biết trước, họ nhận nhầm người, coi tôi là trai bao. 

“Có phải Đại Hổ Tử giới thiệu cậu tới không, cậu tên Bạch Mã?” 

“Ờ, phải.” 

“Đi đi, phòng V888.” 

[Có một gã đàn ông, dáng vẻ chắc cũng xêm xêm tôi, tên Bạch Mã, làm quỷ đập tường cô ta.] 

Câu này là tôi nói thầm với A Châu trong lòng. 

Vào phòng bao, chị Lưu mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, cầm một ly rượu vang đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất lớn. Bàn chân nhỏ xíu đặt trên tấm thảm lông, bắp chân rất thon, đùi rất trắng, tổng thể thì dài và thẳng tắp. 

Nghe thấy tôi vào, không quay đầu lại: “Nghe nói kỹ thuật của cậu tốt lắm?” 

Kỹ thuật? Kỹ thuật bắt quỷ á? 

Tôi không nói gì, sợ lộ tẩy, chị ta lắc lư đi tới trước mặt tôi, dùng ngón trỏ tay phải nâng cằm tôi lên, nhìn rất lâu. 

“Ừm, dáng dấp không tệ.” 

“Chị cũng rất xinh đẹp.” 

“Cởi quần áo ra đi.” 

Cái gì? Mới đó đã cởi? Tôi chỉ có thể cởi áo khoác ngoài trước. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-3-cau-be-mat-quy/chuong-6.html.]

Chị ta ngồi bệt xuống sofa, cằm hất về phía tấm thảm: “Ngồi đi.” 

Ngồi xuống xong, chị ta gác đôi chân thon dài lên vai tôi: “Ấn bóp cho tôi một chút đi, dạo này nhiều việc quá, mệt muốn ch//ết.” 

Tôi thì biết ấn bóp chân ở đâu, chỉ có thể dùng thủ pháp vẽ bùa để lừa gạt trước. 

“Thủ pháp của cậu… rất đặc biệt…” 

“Vâng, chắc là độc nhất vô nhị cả nước.” 

Chắc là không có đạo môn đồng nghiệp nào khác lại sa chân đến mức đi làm trai bao đâu nhỉ. Cùng với việc thủ pháp và lực tay của tôi tăng thêm, chị ta bắt đầu rên rỉ thoải mái. Sau đó đứng dậy, cúi người, trước mắt tôi là một màu chói mắt, trắng đến chói mắt. 

Độ dẻo dai của chị ta rất tốt, chân không động, tay đã có thể sờ tới cánh tay tôi. Chị Lưu kéo cánh tay tôi men theo đùi vuốt vào bên trong, tôi cuống đến mức mồ hôi đầy trán, còn khó chịu hơn cả gặp quỷ. 

Tiếp tục thế này nữa, tôi dễ không kiềm chế được mất, ngay lúc tôi đang cân nhắc có nên cưỡng chế chị ta để ép cung hay không. 

“Rầm!” Cửa bị đạp tung. 

Người tốt bụng quá, không có anh thì tôi đã phạm sai lầm rồi. 

Ngẩng đầu lên nhìn, được, người này tôi biết, chính là hiệu trưởng, lúc đi siêu độ cho Tử Hàm đã gặp một lần.

16.

Chị Lưu nhìn thấy hiệu trưởng thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là giận tím mặt. 

“Bốp!” Một cái tát vang dội. 

“Lưu Văn Phương, cô cũng không cần cái mặt thối của cô nữa à, sau lưng tôi đi tìm trai bao?” 

“Bốp!” Lưu Văn Phương tát trả lại. 

“Trịnh Quang Vinh, anh có thể tìm còn tôi không được tìm à, tôi cho anh mặt  à? Anh tìm cái loại kia không quá đáng hơn tôi à?” 

“Bốp!” 

“Bốp!” 

Trong phòng truyền ra những tiếng bốp bốp vui tai. Hiệu trưởng Trịnh từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, cũng may là ông ta không nhìn tôi đấy, nhìn là lộ ngay. 

Tôi cứ đứng ở trong góc, xem hai vợ chồng họ thay nhau dùng mặt vỗ tay. Trong lòng lẩm bẩm gọi A Châu, bảo cô ấy mau tới, thật sự không thoát được rồi, cô ấy phải giúp tôi. 

“Thật không ngờ, cô và đám thủ hạ của cô không trong sạch thì thôi đi, còn đi tìm trai bao?” 

“Anh còn có mặt mũi nói tôi, mấy chuyện xấu xa anh làm, anh tưởng tôi không biết à?” 

“Cái mỏ than của cô, không có tôi thì có làm nên được không?” 

“Anh làm hiệu trưởng bằng cách nào? Anh quên vào bụng chó rồi à, nếu không thì anh có được sung sướng như bây giờ không.” … 

Thừa lúc bọn họ không phát hiện, tôi từng bước nhỏ từng bước nhỏ lùi ra ngoài. 

“Đứng lại! Đàn bà của Trịnh Quang Vinh tao mà mày cũng dám động vào, mày chán sống rồi à.” 

Tôi quay lưng về phía hiệu trưởng, cúi gằm đầu, một làn hương thơm xộc tới, một người phụ nữ từ phía sau ôm lấy eo tôi. 

“Ai là đàn bà của anh, tôi nói cho anh biết, Bạch Mã bây giờ là người đàn ông của tôi.” 

Chị ta cưỡng ép xoay người tôi lại, hai cánh môi ướt át dán lên môi tôi. 

“Đại… đại sư?” Trịnh Quang Vinh ngơ ngác. 

“Đại sư?” Lưu Văn Phương ngơ ngác. 

“Cái… cái đó… tôi muốn nói tất cả chuyện này đều là một sự hiểu lầm, hai vị tin không?”

Loading...