TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 3: CÂU BÉ MẮT QUỶ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:33:40
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Dây trói hồn đứt thành nhiều đoạn, vương vãi trên mặt đất. Hàng ma xử gãy, đả thần tiên cũng hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một chuôi roi da báo.
Không phải những pháp khí này không lợi hại, là do tôi quá kém cỏi, không có tu vi nên không dùng được chúng, may mà mạng của cậu bé được giữ lại.
"Cậu là con nhà ai, vào nhà không gõ cửa?"
Cậu bé không nói gì.
"Bị quỷ ám rồi? Âm khí nặng như vậy? A Châu cắn cậu một ngụm lại hồi phục thần trí, không đúng, bị quỷ ám âm khí không thể nặng như vậy, cậu nuôi quỷ?"
"Không có."
Tôi nhìn cậu bé trước mặt, nhất thời không biết nên xử lý thế nào: "Cậu ra ngoài trước đi, để ông đây vẽ xong phù ấn."
Một tiếng sau, cậu bé ôm hai chân, ngồi trong sân nhà tôi, nhìn những vì sao trên trời.
"Cậu là ai?"
"Tôi... tôi tên Chu Tiểu Bảo."
"Cậu không phải Chu Tiểu Bảo, cậu là ông nội tôi, cậu có biết không, hôm nay nếu không khéo là cậu tèo rồi, nếu cậu tèo, A Châu sẽ thật sự thành lệ quỷ, tội nghiệt của tôi lớn lắm."
"Tôi... tôi..."
"Có rắm thì thả."
"Tôi muốn nhờ anh giúp một việc."
Chu Tiểu Bảo lấy ra một ít tiền từ trong túi quần, có lẻ có chẵn, đại khái liếc qua, mấy trăm tệ gì đó.
"Việc gì? Bị quỷ ám?"
"Phải, không phải, đôi mắt này của tôi, có thể nhìn thấy quỷ, tôi không muốn đôi mắt này nữa, anh có thể giúp tôi không?"
Âm dương nhãn? Tôi nâng mặt Tiểu Bảo lên, không giống, âm dương nhãn một sáng một tối, hai mắt của cậu ta đều tối.
Nếu thật sự như cậu ta nói, cậu ta có thể nhìn thấy quỷ, vậy thì đây là quỷ nhãn.
Âm dương nhãn và quỷ nhãn đều có thể nhìn thấy quỷ, nhưng vẫn có sự khác biệt, âm dương nhãn là bẩm sinh, quỷ nhãn thường là do sau này hình thành.
"Cho nên cậu mới có thể liếc mắt một cái là nhận ra A Châu là quỷ?"
Tiểu Bảo gật đầu.
"Ai bảo cậu đến tìm tôi?"
"Không ai cả, là tôi tự đi theo, tôi đã gặp anh ở trường học, biết anh có bản lĩnh thật sự."
"Ồ, bóng đen ở trường học là cậu?" Cậu ta lại gật đầu.
"Cổng biệt thự cũng là cậu?"
"Đúng."
"Cậu theo tôi làm gì?"
"Không… không phải theo anh, tôi và Tử Hàm là bạn tốt, tôi muốn xem cậu ấy cuối cùng như thế nào rồi."
Tử Hàm, chính là cậu bé nhảy lầu kia.
"Được thôi, chuyện này tôi giúp cậu."
Tôi rút ra một tờ năm tệ từ đống tiền của cậu ta, "Tiền công, không giảm giá không mặc cả nha."
Cậu ta rất vui vẻ, nhét số tiền còn lại vào túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-si-khong-tu-vi-3-cau-be-mat-quy/chuong-4.html.]
"Trên người cậu âm khí nặng như vậy, bên cạnh có quỷ đúng không."
"Có, ba mẹ tôi, đều là quỷ."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
9.
A Châu mất ba ngày mới tỉnh lại, và linh hồn tôi mang một dấu ấn kỳ lạ. Tôi biết, đó là A Châu, tôi và A Châu đã thực sự hiểu nhau trong tâm trí.
Lúc xuống núi là giữa trưa, ánh mặt trời rất gắt, tôi cảm thấy hơi khó chịu. Đây là hiện tượng bình thường, theo thời gian, tôi sẽ ngày càng giống một con quỷ, ghét ánh nắng là biểu hiện nông cạn nhất.
"Nhà cậu ở đây à?"
Một túp lều tồi tàn, trong nhà ngoài một cái giường, một cái tủ quần áo, thì không có đồ đạc nào ra hồn.
Tôi lấy năm đồng đã nhận của cậu ta ra, đặt xuống dưới gối, nghĩ ngợi một lát, lại đặt thêm một ngàn tệ. Số tiền này là do thằng bạn ngốc Triệu Minh cho tôi, tôi luôn để trong túi áo, đến giờ mới nhớ ra.
"Ba mẹ cậu..." Chưa nói hết câu, tôi đã thấy ba mẹ Tiểu Bảo lơ lửng trên trần nhà. Tiểu Bảo cũng thấy: "Ba, mẹ, con dẫn một người bạn về, tên là Phương Tầm."
Hai con quỷ nhìn tôi, gật đầu. Không đúng! Rất không đúng!
"Tiểu Bảo, ba mẹ cậu c.h.ế.t như thế nào?"
"Hai người làm việc ở mỏ than trong trấn, bị tai nạn dưới hầm, không lên được."
"Ch//ết được bao lâu rồi?"
"Chắc khoảng chín năm rồi."
Chín năm? Chín năm dù là ở nơi cực âm, cũng có thể tu luyện thành ra thế này ư? Đa phần người ch//ết đi, sẽ đầu thai chuyển kiếp, hoặc trước khi ch//ết oán khí quá lớn, như Tử Hàm chẳng hạn, sẽ biến thành du hồn, lang thang gần nơi mình ch//ết.
Trong khoảng thời gian này, quỷ không thể giao tiếp với bên ngoài, đừng nói đến việc giao tiếp trôi chảy như vậy.
Nói vậy, nếu Tử Hàm không được tôi siêu độ, thì cũng phải lang thang ba năm năm năm mới đổi chỗ, có lẽ mười mấy năm sau mới có ý thức.
Còn bố mẹ Tiểu Bảo như thế này, có thể nghe hiểu tiếng người, có thể gật đầu đáp lại, thì phải mất gần trăm năm. Đương nhiên, có một số người trước khi ch//ết oán khí nặng, hoặc sau khi ch//ết có cơ duyên khác, biến thành lệ quỷ rất nhanh, cái này không bàn. Nhưng thông thường ch//ết vì tai nạn dưới hầm, thì mức độ oan khuất cũng gần như Tử Hàm, sao lại thành ra như vậy.
Vậy thì có hai khả năng, một là cái ch//ết của hai người có uẩn khúc khác, hai là hồn phách của họ sau khi ch//ết bị người ta động tay động chân.
Giới Niệm, gã hòa thượng tà ác kia, chẳng phải thích luyện quỷ rồi bắt giữ, tích lũy công đức sao.
"A Châu, bảo hai con quỷ kia đi đi."
A Châu bước một bước, âm khí tràn ra, một luồng cảnh cáo phát ra bên ngoài, trực tiếp làm Tiểu Bảo giật mình. Trong nhà chỉ còn lại tôi và Tiểu Bảo.
"Mắt quỷ của cậu, phần lớn là do tiếp xúc lâu ngày với ba mẹ mà có, rời xa họ là khỏi thôi."
"Rời xa bằng cách nào? Họ luôn đi theo con."
"Đây là điều tôi muốn nói với cậu, theo tiến độ này của ba mẹ cậu, sắp thành lệ quỷ rồi, nếu tôi gi3t họ, cậu đồng ý không?"
10
Tôi tưởng Tiểu Bảo sẽ phản ứng rất dữ dội. Không ngờ cậu ta im lặng.
"Con biết, quỷ là tà vật, nên gi3t. Nhưng... họ là ba mẹ con mà, có họ ở bên, con không sợ, con có thể tự lừa mình rằng họ chưa ch//ết..."
Tôi cũng im lặng. Vốn dĩ là Tiểu Bảo cầu xin tôi xuống núi giúp đỡ, đứa trẻ này lại đáng thương như vậy, vô duyên vô cớ siêu độ ba mẹ người ta, đi đâu cũng không có lý lẽ gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể đảm bảo rằng, khi chưa nhận được sự khẳng định của Tiểu Bảo, tôi sẽ không động đến họ.
Tôi lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.
Đôi vợ chồng quỷ này quá kỳ lạ, c.h.ế.t ở mỏ than, bình thường phải lang thang quanh mỏ than chứ, sao lại về được nhà? Quan trọng là còn tìm được nhà? Đây phải là cơ duyên gì, thôi, coi như là vô tình tìm được nhà đi, chưa đến mười năm đã tu luyện được linh tính thế này, giải thích thế nào?
"Tiểu Bảo, cái mỏ than đó, tôi phải đi xem một chuyến, cậu có thể dẫn tôi đi không?"
"Dạ."