12.
Sự phục của Lâm Diên bày mắt theo một cách mà ngờ tới.
—Không lâu , Ma tôn đạp phá Bắc Ninh Quan, Thanh Vân Quân Lâm Diên bắt tù binh.
Ma tôn là một kẻ lợi hại.
Lâm Diên g i ế c nổi , nên nàng quyết định tự g i ế c chính .
Ngày đến nơi, Ma tôn tường thành: "Lý Do Cương, cuối cùng ngươi cũng đến !"
"Ngươi chuyện gì ?" Ta bình tĩnh hỏi.
"Chẳng chuyện gì, chỉ là bói một quẻ, rằng Thiên ma là ngươi. Mẹ kiếp, tại Thiên ma là ngươi? Ngươi là Tiên tôn ? Lão tử phục! Ta thử xem, g.i.ế.c bao nhiêu , mới thể khiến lão trời già công nhận là Thiên ma!"
"G i ế c chẳng qua chỉ như ngả cái đầu xuống, đơn giản vô cùng, tính là ma ?"
"Ngươi đúng. Vậy thì ngươi chọn —Đây là tình nhân bé nhỏ của ngươi~" Ma tôn vỗ vỗ Lâm Diên đang quỳ, chỉ vạn dân trong thành
"Đây là hàng triệu bá tánh của Bắc Ninh Quan. Ngươi chọn bên nào sống?"
"Ngươi đang hỏi là g i ế c một , để cứu vạn , là để vạn c h í c, cứu một ? Câu hỏi . Cuối cùng ngươi cũng chút dáng vẻ của một Ma tôn đấy."
"Đa tạ lời khen! Ngươi chọn ." Hắn chống kiếm, áo choàng bay phần phật.
"Tại ngươi nghĩ rằng tính mạng của Thanh Vân Quân, thể sánh bằng tính mạng của hàng triệu ? Ta rõ ràng là một tu Vô Tình Đạo."
Lâm Diên đột ngột ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
"Dù cho gì với nàng..." Ta thẳng mắt nàng
"G i ế c thê chứng đạo, cũng thành con đường tu tiên của ."
Ma tôn sững , phá lên ha hả:
"Lý Do Cương, ngươi lợi hại thật! Chẳng trách của cả tiên giới và ma giới thấy tên ngươi đều sợ mất mật, ngươi quả nhiên m.á.u lạnh vô tình. Ta thì thể tàn nhẫn với thị của như . Tốt, , thanh kiếm giao cho ngươi!"
Hắn xoay ngược chuôi kiếm, đưa Thiên ma kiếm cho :
"Ngươi tự tay biểu diễn một màn đau đớn g i ế c c h í c Thanh Vân Quân, sẽ tha cho bá tánh thiên hạ, về ma vực của !"
"Chuyện gì khó." Ta từ mây hạ xuống, nhận lấy kiếm của
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-dao-du-wgef/phan-12.html.]
"Quả là một thanh kiếm ."
Mắt của Lâm Diên đỏ ngầu, như thể chảy máu.
"Ta là Tiên tôn đường đường chính chính, cứ thế mà c.h.é.m một tu sĩ cấp thấp, e rằng thắng vẻ vang." Ta cởi bỏ dây trói nàng
"Đứng dậy, chúng đường đường chính chính đấu một trận, giống như năm đó và sư tôn ."
Lời dứt, một đạo thanh quang lóe lên mắt, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói.
Lâm Diên vẫn như thường lệ tựa lòng , nhưng , trong tay nàng kiếm.
"Lý Do Cương, hòn đá lót đường cho ngươi! Ta cũng ngươi thành tiên!" Nàng hận thù .
Ta từ từ ngước mắt, dịu dàng với nàng
"...Tiếc là, trời chiều lòng ngươi."
Cùng với nụ càng sâu của , thể từ vị trí trái tim nứt .
Từ nơi vết thương, vỡ ánh sáng vàng rực rỡ.
"Ta thành công !" Ta ngửa mặt lên trời lớn.
"Ta thành công !" Từ trong miệng phun vạn đạo quang hoa thuần khiết rực rỡ.
"Ta thành công !"
Khi hét lên thứ ba, nhục thể của hóa thành tro bụi, nhưng ý thức của hóa thành gió mát trăng thanh, bay càng lúc càng cao.
Ma tôn g i ế c , vì chúng sinh mà c h í c, đây là cơ duyên của .
Và khi Lâm Diên rút kiếm g i ế c , món nợ tình cuối cùng của ở nhân gian, cũng trả xong.
Ta qua cõi nhân gian, kết nhân quả, hồng trần giữ .
Ta xuyên qua những giọt sương cành lá, những chiếc chuông đồng mái hiên, khẽ bay vòng quanh Lâm Diên—
"Lâm uyên tiện ngư, bất như thoái nhi chức võng." (Đứng bên vực thẳm thèm cá, chẳng bằng lui về đan lưới.)
"Thiện dụng bản tâm, mạc hướng ngoại cầu!" (Hãy dùng cái tâm vốn , đừng cầu bên ngoài!)
Giữa hai hàng lông mày của nàng, đột ngột nứt con mắt thứ ba, kim quang tứ xạ!