Ta bắt đầu nhớ Chu Trần, thế là quyết định viết thư cho hắn.
"Hai mươi ngày không gặp ngươi, vô cùng mong nhớ, mau về!"
Hoàng thượng phát hiện ta đang viết thư cho Chu Trần, hắn nói bóng nói gió: "Còn nhớ hắn, ngươi có thấy buồn nôn không?"
"Đều là đồng liêu, nhớ nhung một chút không được sao?"
"Mấy ngày không gặp Trẫm, ngươi có nhớ Trẫm không?"
Ta gật đầu, trông có vẻ rất thành khẩn: "Có nhớ chứ ạ."
"Ngươi viết bốn chữ 'Nhớ nhung Hoàng thượng' một trăm lần thì Trẫm sẽ tin ngươi."
Hoàng thượng đúng là phiền c.h.ế.t đi được, đường đường là vua một nước mà không lo chính sự, cứ ngồi đối diện nhìn ta viết. Ta viết được một nửa thì hắn cảm thấy không thoải mái: "Tên tự của Trẫm là Đạo Cảnh."
"Là sao ạ?" Ta dừng tay hỏi hắn.
"Năm mươi lần còn lại ngươi viết 'Nhớ nhung Đạo Cảnh'."
Ta thấy hắn điên thật rồi bèn viết thử một lần đưa cho hắn: "Ngài tự mình xem xem cái này có ra thể thống gì không? Ngài không thấy rất mờ ám sao?"
Hoàng thượng ngẩn người, gương mặt tuấn tú nhanh chóng đỏ bừng, cứ như được quét một lớp chu sa.
Hắn đập bàn giận dữ nói: "Trẫm bằng lòng! Ngươi có viết hay không, không viết thì cách chức tịch biên gia sản!"
Ta thấy Hoàng thượng ít nhiều gì cũng có vấn đề, không bắt trọng tâm, lại còn chưa đọc sách là bao, đúng là may mắn hết sức khi gặp được triều thần có năng lực như ta và ca ta.
Dù Hoàng thượng không được tốt cho lắm nhưng may mà các quan văn võ trong triều đều đối xử với ta không tệ.
Họ đã bắt đầu luân phiên mang bữa sáng cho ta.
Hoàng thượng cũng không nói gì ta, hơn nữa thời gian mỗi buổi chầu sớm đã được cố định là bốn khắc.
Trên triều, Hoàng thượng liếc nhìn ta trong đám đông, lúc rời đi còn vẫy tay với ta.
Hôm đó ta ở lại Thái Cực Điện cả một ngày, bởi vì Hoàng thượng kê cho ta một cái bàn bên cạnh bàn ngự, rồi nhiệt tình cùng ta thảo luận cách xử lý hai vị Vương gia còn lại.
Ngày mười lăm tháng hai, theo lời ca ta, Hoàng thượng cũng liếc nhìn huynh ấy trong đám đông rồi phất tay áo bỏ đi.
Ngày hôm đó, ca ta đã mượn gió bẻ măng cả một ngày, giữa chừng còn ăn luôn phần cơm trưa đặc biệt của Chu Trần.
"Huynh nói xem, có phải Hoàng thượng đã phát hiện ra manh mối gì rồi không. Tại sao thái độ của hắn trong ngày chẵn và ngày lẻ lại khác nhau?"
Ca ta suy tư: "Nếu Hoàng thượng phát hiện ra thì chúng ta phải giải thích thế nào đây?"
"Bệnh ly hồn." Ta tựa người trên chiếc trường kỷ mềm mại ăn táo, mắt lướt qua quyển thoại bản: "Hay là chúng ta đi trước một bước, chủ động mời đại phu, nói là huynh bị bệnh ly hồn đi."
Ca ta thấy có lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tiet-hy-long-phuong/chuong-7.html.]
-----------------
Chu Trần đã trở về.
Ca ta đang rảnh rỗi, định chào hỏi Chu Trần, nhưng Chu Trần chẳng thèm để ý đến huynh ấy.
Ngày mười tám tháng hai, vì mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng quá tốt nên buổi chầu sớm hôm đó ta đã nghỉ đi chầu.
Khi ta đang cúi đầu làm việc thì Chu Trần vộI vã chạy vào Văn Hoa Điện, đứng ở cửa thở hổn hển, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người ta mà không nói lời nào.
"Không ngẩng đầu lên thì ta còn tưởng là cái quạt lò đến chơi nhà đấy chứ."
Sắc mặt Chu Trần bỗng giãn ra, rồi hắn bật cười.
"Tống đại nhân, giúp ta pha trà đi." Hắn chỉ vào cánh tay mình: "Đau."
Mới về đã đòi nợ rồi.
Ấm nước còn chưa kịp sôi thì Hoàng thượng đã triệu ta, Chu Trần có vẻ không hài lòng: "Ngày nào Hoàng thượng cũng tìm ngươi sao?"
"Ngươi cùng ta quản thúc ngài ấy đi, bây giờ toàn bộ đều dựa vào ta, ngài ấy không thèm lo chính sự nữa rồi."
Ta làm việc ở Thái Cực Điện được một canh giờ thì Chu Trần đến, hắn nhìn bàn làm việc của ta, cười rất kỳ quái.
"Tống đại nhân chuyển đến đây rồi sao?" Chu Trần sai thái giám cũng nhấc đến cho hắn một cái ghế: "Vi thần cũng muốn ngồi đây."
Dường như Hoàng thượng không mấy hoan nghênh Chu Trần.
Trong lòng ta thầm vui mừng, nhận ra có lẽ ca ta sắp lên vị trí Thủ phụ rồi.
Ta cần phải tiếp tục cố gắng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chu Trần phát hiện lá thư ta đã viết nhưng chưa gửi cho hắn, hắn hỏi ta: "Sao lại không gửi thư này cho ta?"
"Hoàng thượng không cho phép, ngài ấy nói một mình ta có thể làm xong việc của hai người, vì thế ngài ấy còn khen ngợi ta." Ta vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt "tự mà hiểu lấy" cho Chu Trần xem.
Ta ly gián thành công, Chu Trần gập lá thư lại nhét vào lòng, rồi xin Hoàng thượng chỉ thị: "Đã là tiết Xuân canh, vi thần và Tống đại nhân vừa bàn bạc với nhau cùng nhau đi thị sát."
Hoàng thượng nhìn ta, ta nhìn Chu Trần vì hắn chẳng hề bàn bạc với ta.
Hoàng thượng suy nghĩ một lát: "Thế này đi, ngày mai các ngươi đi rồi về."
Ta không phản đối, vì mai là ngày của ca ta, ta không cần phải đi.
Chu Trần cũng không phản đối, ta không hiểu ý hắn là gì, nhưng đến ngày hôm sau thì ta đã hiểu, hắn cũng không đi.
Thế là ca ta một mình đi tuần tra vụ xuân, may mà không mệt, coi như đi dạo chơi ngắm cảnh vậy.