2.
Ta nhắc nhở Phó Dư rằng còn các quan đại thần ở đây.
Hắn nhíu mày: "Vậy Hoàng hậu về nghỉ ngơi , trẫm lát nữa sẽ qua."
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo khi thấy tiếng lòng bực bội của .
"Thật bó tay, đám thể về nhà ôm vợ uống rượu ?"
"Nói chuyện chuyện, gì mà ! Chẳng ngày nào thiết triều cũng đủ !"
"Cái tiệc cung yến c.h.ế.t tiệt gì thế , hại trẫm thể về tẩm cung ôm Hoàng hậu ngủ, năm nhất định hủy bỏ nó!"
Ta: "..."
3.
Ta Phó Dư hôn tỉnh, đến khi nhận và vung tay tát qua thì muộn .
Ta mở miệng, định xin , nhưng tiếng lòng của —
"Hoàng hậu gì nhỉ?"
"Có vì trẫm hôn nàng tỉnh dậy nên nàng giận ?"
"Nói mới nhớ, tay của hoàng hậu mà mềm mại thế..."
Ánh mắt mê đắm của Phó Dư dừng tay : "Có thử thêm nữa ?"
Ta: ?
Ta , ngài đừng quá đáng!
Ta vội giấu tay trong chăn: "Hoàng thượng giải quyết xong các đại thần ?"
"Hừm, trẫm còn hủy bỏ hết những yến tiệc cần thiết trong cung để tiết kiệm ngân sách."
Nói đến đây, ánh mắt Phó Dư thoáng hiện chút mong chờ.
"Như sẽ nhiều thời gian hơn để gần gũi hoàng hậu !"
"Phải đây! Trẫm thật tuyệt vời! Trên đời vị quân vương minh như trẫm chứ!"
"Hoàng hậu còn khen trẫm?"
"Khen nào! Hoàng hậu, mau khen trẫm !!!"
Ta: ...
"Haiz, nếu hoàng hậu chủ động thưởng cho trẫm, trẫm đành tự thưởng cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieng-long-cua-hoang-thuong-that-lo-lang/c2-3-4.html.]
"Hôm nay nên thưởng mấy nhỉ?"
Hơi thở nóng ấm phả mặt, đương nhiên cái "thưởng" trong lòng Phó Dư là gì.
Ta nắm lấy tay , ngăn cởi y phục của : "Hoàng thượng, hôm nay thần còn bọn cung nữ bàn tán, từ khi ngài đăng cơ, cuộc sống của dân chúng cải thiện nhiều, họ khen ngài là một minh quân. Thần cũng nghĩ ."
Lông mày Phó Dư nhướn lên: "Hoàng hậu quá khen."
"Aaa! Hoàng hậu khen trẫm là minh quân! Vui quá!!!"
"Nếu thì hôm nay tự thưởng nhẹ nhàng cho bảy thôi!"
Ta: ?
Anan
Ai dạy ngài tự thưởng giỏi thế hả?
Không sống nữa ?
"Môi hoàng hậu thật là ..."
"Ngày mai đừng triều sớm nữa, trẫm ở bên hoàng hậu "
"..."
4.
Sáng hôm , chống eo bước xuống giường, từ chối lời mời "tái chiến" của bệ hạ, còn cố tình thở dài thất vọng:
"Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, thể suốt ngày đắm chìm sắc dục! Người nên dành nhiều tâm sức việc triều chính, như mới sớm thành đại nghiệp thống nhất non sông!"
Bệ hạ chớp mắt: [... Hoàng hậu thật lòng nghĩ ?]
Ta mặt đổi sắc gật đầu: [Đương nhiên, hoàng thượng lưu danh thiên cổ, cũng thơm lây.]
Không hiểu , tâm trạng bệ hạ chợt sa sút.
Cho đến khi thấy tiếng lòng -
[Hoàng hậu tại thao túng trẫm, nàng rõ ràng thích nhất là ở bên trẫm mà.]
[Hu hu hu nàng hết yêu trẫm ...]
[Phiền c.h.ế.t , đây là tên đần độn nào dâng tấu chương ? Một phụ nữ bình dân nhặt của rơi trả mất... Chuyện cỏn con thế cũng bẩm báo trẫm?! Trẫm trông rảnh lắm ???]
[Tên quan đề đốc vấn đề ? Trẫm trẫm dị ứng xoài, mượn xoài hạ độc trẫm ? Xem điều tra cho kỹ!]
[Mẹ kiếp, nữa! Đống tấu chương c.h.ế.t tiệt trẫm một ngày cũng phê nổi nữa!]
[Phiền quá, hoàng hậu tại chịu mật với trẫm?]
[Không , ngày mai tìm quốc sư xem vận tình duyên của trẫm và hoàng hậu mấy mới !]