Từ khi tôi đặt chiếc vòng tay mang tên Hiếu vào chiếc nôi, gác xép trở nên lặng lẽ kỳ lạ. Không còn tiếng hát, không còn tiếng cọt kẹt, không còn thì thầm trong gió.
Nhưng cái im lặng đó không phải là kết thúc.
Nó là khoảng lặng trước cơn bão.
Tối hôm ấy, tôi nằm mơ thấy mình còn nhỏ. Trong giấc mơ, tôi chạy quanh nhà, cười vang, đuổi theo tiếng hát ru. Ở cuối hành lang, có một cánh cửa mở ra – một căn phòng đỏ lừ, như được sơn bằng m.á.u loãng.
Ở giữa phòng, Hiếu đang ngồi trong chiếc nôi, không động đậy, mắt trắng dã, nhưng miệng lại cười.
Trên trán em, có vết sẹo hình móng tay, sâu đến tận xương.
Tôi bước lại gần, định ôm lấy em, thì… em ngẩng đầu lên, thì thầm bằng giọng của một người lớn:
“Anh hai… Em chưa bao giờ thật sự được sinh ra.”
---
Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Tiếng động phát ra từ tầng dưới – tiếng cào nhẹ, đều đặn, như móng tay kéo trên mặt gỗ.
Tôi cầm đèn pin, lần theo âm thanh. Nó dẫn tôi tới phòng chứa đồ mà ba từng khóa kín. Mẹ không bao giờ vào, bảo rằng "có chuột c.h.ế.t trong tường".
Tôi dùng chìa cũ của ba, mở ổ khoá. Cánh cửa mở ra với tiếng rít nặng nề, để lộ một khoang hẹp lót tôn, chứa đầy đồ cũ: nệm mốc, khung ảnh cháy xém, và ở giữa…
Một chiếc rương gỗ.
Tôi mở nó ra.
Bên trong là hàng chục khung hình rách nát, bìa album bị xé nửa, những tấm ảnh gia đình đã bị đốt dở. Tất cả đều bị gạch xóa phần khuôn mặt một đứa trẻ – có tấm bị khoét lỗ bằng kéo, có tấm dính m.á.u khô.
Tôi nhận ra nét chữ nguệch ngoạc phía sau một số ảnh:
“Phải chọn.”
“Nó không được tồn tại.”
“Một sống, một chết.”
Tôi cứng người.
Là chữ của ông nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieng-hat-trong-can-gac-xep/chuong-5-mau-chay-khong-ngung.html.]
---
Tôi quay lại gác xép, bật máy VHS. Cuốn băng ông nội từng giấu chưa ai xem – tôi chưa dám bật hết lần trước.
Hình ảnh hiện lên. Ông nội, tóc bạc, đứng trong phòng tối. Trên tay là một bó nhang cháy dở.
Trước mặt ông là chiếc nôi – Hiếu nằm trong đó, im lặng. Đôi mắt mở trừng.
Ông nội cúi thấp, giọng run rẩy:
“Tao xin lỗi. Tao không thể để cả hai đứa sống. Nó nói trong giấc mơ... m.á.u phải ngừng chảy. Nhưng m.á.u tụi bây trộn lẫn rồi...”
Máy quay lắc lư. Có người thứ hai đang giữ máy.
“Nếu mày còn nghe được... mày phải chọn.”
Ông nội giơ lên một con d.a.o rọc giấy.
Màn hình trắng toát. Đoạn cuối cuốn băng là tiếng khóc the thé, lồng vào tiếng hát ru méo mó, vang vọng qua cuộn băng đã mục:
“…à ơi… m.á.u chảy không ngừng, em nằm một mình, chẳng ai ôm…”
Tôi bật khỏi ghế, nôn thốc ngay tại chỗ.
Lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Căn gác lạnh như hầm mộ.
Chiếc nôi… trống.
---
Đêm ấy, tôi thấy máu.
Từ trần nhà nhỏ từng giọt, đỏ sẫm, thấm xuống chiếc nôi cũ.
Một tiếng hát rộ lên, lần đầu tiên rõ ràng – là hai giọng hòa vào nhau: một già, một trẻ. Một ông – một đứa bé.
Tôi nhìn lại khung ảnh bà nội: ai đó đã vẽ thêm vào bên cạnh bà – một đứa trẻ gầy nhom, cười méo, tay cầm con dao.
Mẹ đứng ở cuối hành lang, tay run rẩy, nước mắt lăn dài.
“Con không hiểu đâu… Con là người cuối cùng còn mang dòng m.á.u của nó. Máu đó... chưa bao giờ ngừng chảy.”
---