Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiếng Hát Trong Căn Gác Xép - Chương 1: Về Nhà Cũ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-24 17:35:43
Lượt xem: 60

Ba tôi mất sau một cơn đau tim bất ngờ. Không có dấu hiệu gì báo trước. Một buổi sáng còn ngồi ăn bánh mì trứng với tôi, buổi tối đã lịm đi trên ghế sofa như thể chỉ chợp mắt.

Mẹ không khóc. Bà chỉ đứng lặng người bên t.h.i t.h.ể ông, tay siết chặt bức ảnh gia đình đã cũ. Tấm ảnh đó bị rách làm đôi – tôi chỉ thấy nửa có ông, mẹ, và tôi khi còn bé. Phần còn lại, tôi chưa từng được nhìn.

Ba được chôn cất trong im lặng. Không tang lễ rình rang. Không họ hàng đến đưa tiễn. Sau lễ hỏa táng, mẹ quay sang tôi, đôi mắt đỏ nhưng không còn nước:

“Chúng ta sẽ dọn về nhà cũ. Căn nhà ở Đà Lạt của ông bà con.”

Tôi chưa từng nghe nói đến căn nhà ấy. Càng chưa từng gặp ông bà nội.

Mẹ không giải thích.

---

Chuyến đi lên Đà Lạt kéo dài tám tiếng, xe chạy qua những đoạn đèo mù mịt sương và gió. Khi tới nơi, trời đã sụp tối. Ngôi nhà nằm tách biệt, lọt thỏm giữa rừng thông, không hàng xóm, không điện đường.

Căn nhà gỗ hai tầng im lìm, phủ đầy rêu, mái ngói ngả màu và ẩm mốc. Cửa trước khoá bằng ổ khoá sắt gỉ sét. Nhưng mẹ tôi – bằng một cách nào đó – đã có chìa khóa sẵn.

Khi bà mở cửa, một làn hơi lạnh ùa ra – không khí trong nhà lạnh đến mức hơi thở tôi hóa sương. Gỗ kêu răng rắc dưới chân như tiếng than thở. Mùi mốc và mùi đất lạnh ẩm như hầm mộ trộn lẫn vào nhau.

Tôi bật đèn – ánh đèn vàng lờ mờ, yếu ớt như sắp tắt. Trên tường, có treo vài bức ảnh cũ. Một tấm chụp ba tôi lúc còn nhỏ, đứng nghiêm trang bên cạnh bà nội. Bên cạnh bị xé mất một người, chỉ còn lại một bàn tay bé xíu đè lên vai ba.

Tôi hỏi:

“Ai xé ảnh vậy mẹ?”

Mẹ lau khung kính bằng khăn khô, giọng cộc lốc:

“Nó rách từ lâu rồi. Đừng hỏi.”

---

Tôi được cho ngủ ở phòng tầng hai. Căn phòng nhỏ, chỉ có giường gỗ, tủ quần áo cũ và một tấm gương treo lệch. Mẹ đi ngang qua, đặt túi đồ bên giường, rồi nhét một con búp bê cũ kỹ vào tay tôi.

“Mẹ mang nó theo ạ?” – Tôi hỏi.

Mẹ ngập ngừng một giây. Rồi lắc đầu:

“Không... chắc là lẫn vào trong vali lúc dọn. Cứ giữ đi, là đồ của nhà mình.”

Tôi không nhớ từng thấy nó bao giờ. Con búp bê mặc váy trắng, tóc nâu rối tung, đôi mắt thủy tinh mở to, một mắt hơi lệch, miệng khâu chỉ đỏ – nhưng đã bị đứt một đường. Trên cổ tay nó có thêu hai chữ M.H bằng chỉ đen.

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieng-hat-trong-can-gac-xep/chuong-1-ve-nha-cu.html.]

Trên hành lang tầng hai có một cánh cửa gỗ nhỏ dẫn lên gác xép. Cửa bị khóa bằng ổ sắt to tướng, gỉ sét, và bị chặn bằng tấm bảng gỗ cũ khắc dòng chữ đã mờ:

"KHÔNG VÀO. CẤM ĐỤNG NÔI."

Chữ “NÔI” bị khắc sâu hơn hẳn. Gỗ ở dòng đó có vết xước, như từng có ai cào vào bằng móng tay.

Tôi đứng nhìn một lúc, cảm thấy gai sống lưng, rồi đi thẳng về phòng.

---

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Gió rít xuyên qua khe cửa, khiến rèm lay động như có ai đứng sau giật nhẹ.

Khoảng 2 giờ 17 phút, đồng hồ quả lắc ở tầng dưới đột ngột reo lên. Tiếng “cót két” ấy kéo dài bất thường – như bị ai đó giữ chặt kim đồng hồ, khiến nó run rẩy, rồi… tắt hẳn. Tôi nhìn đồng hồ bàn: đúng 2:17.

Một lát sau, tôi nghe thấy nó – âm thanh đầu tiên của căn nhà này thực sự khiến tôi lạnh người:

Tiếng hát ru.

Rất nhỏ. Văng vẳng. Từ trên cao vọng xuống.

Không có lời rõ ràng, chỉ là âm thanh ngân nga buồn bã, lúc cao lúc thấp, như ai đang hát cho một đứa trẻ ngủ. Giọng khàn, như phát ra từ cổ họng không còn hơi.

Tôi bước ra khỏi phòng, chân trần chạm sàn lạnh toát. Hành lang tối mờ, chỉ có ánh sáng le lói từ đèn phòng tôi hắt ra.

Tiếng hát phát ra từ… gác xép.

Ổ khóa vẫn còn trên cửa. Nhưng tôi thề rằng… cánh cửa đang rung nhẹ. Như có ai đang đẩy từ bên trong.

Ngay lúc đó, từ cầu thang dẫn lên gác, một thứ lăn xuống bậc gỗ. Tôi lùi lại theo phản xạ.

Là con búp bê. Cái mà tôi để trên kệ đầu giường.

Nó nằm úp mặt xuống sàn, tóc xõa dài, váy dính tro bụi. Tôi cúi xuống nhặt – và giật mình khi thấy nó ấm. Như thể vừa được ai ôm chặt.

Mùi hương bốc lên từ nó quen lạ – mùi len ẩm, hệt như cái áo ba tôi từng mặc khi ôm tôi ngủ hồi bé.

Trong khoảnh khắc đó, từ bên trong gác xép, tiếng hát đột ngột dừng lại.

Rồi, rất khẽ, tôi nghe giọng một đứa trẻ thì thầm, như vọng qua lớp cửa gỗ dày:

“Anh hai ơi… đừng bỏ em.”

---

Loading...