Ngày cưới, thực sự   tuyết rơi.
Rừng cây long não  trang trí trang nhã và ấm cúng, thảm đỏ từ lối  trải dài đến  gốc cây, hai bên bày những bức tranh sơn dầu của Lâm Dạng, tất cả đều là câu chuyện của cô và Giang Dập trong những năm qua. Bánh Gạo đeo một chiếc nơ nhỏ,   ghế đá, thỉnh thoảng vẫy đuôi, dẫn đến một trận  khẽ.
Bố Lâm  ở hàng ghế đầu,  con gái mặc váy cưới, hốc mắt đỏ hoe; Mẹ Giang nắm tay  Lâm Dạng, hai  phụ nữ từng  xích mích, lúc  trong mắt chỉ  lời chúc phúc dành cho các con; Trần Giai Giai mặc váy phù dâu,  lau nước mắt  chỉnh  khăn voan cho Lâm Dạng: "Nhất định  hạnh phúc nhé!"
Giang Dập   cây long não,  Lâm Dạng từng bước  về phía . Chân váy cưới lướt qua nền đất phủ đầy tuyết mỏng, để  những vết hằn nhàn nhạt, giống như mười năm bọn họ   qua,  gập ghềnh, nhưng cuối cùng vẫn hướng về .
Anh nhớ   đầu tiên gặp cô ở đây, cô ôm bảng vẽ, ánh nắng rơi  ngọn tóc cô; Nhớ    lời  dối tàn nhẫn nhất ở đây,  cô  lóc chạy ; Nhớ  mười năm  gặp , sự xa cách và phòng  trong mắt cô; Nhớ  nụ hôn mất kiểm soát  sân khấu chương trình tạp kỹ, và dáng vẻ đỏ hoe mắt của cô...
Tất cả các hình ảnh lướt qua trong đầu, cuối cùng dừng  ở  mắt, cô mỉm   về phía , trong mắt  ánh sáng,  nước mắt,  tình yêu   đổi suốt mười năm.
"Giang Dập," Lâm Dạng   mặt , giọng   chút run rẩy, "Em  sẵn sàng ."
Giang Dập nắm tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền qua găng tay. Mục sư hỏi   bằng lòng lấy cô , dù nghèo khó  giàu sang, khỏe mạnh  bệnh tật, giọng   rõ ràng và kiên định: " đồng ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieng-gai-trong-hoi-am/chuong-20-tuyet-roi-tren-cay-long-nao-tinh-yeu-vang-vong-ket-thuc.html.]
Anh   đôi mắt Lâm Dạng, bổ sung thêm: "Mười năm ,    dối ở đây, khiến em  đợi quá lâu; Mười năm ,  hứa ở đây, suốt quãng đời còn ,  sẽ nắm tay em,  bao giờ buông  nữa. Lâm Dạng,  yêu em, quá khứ là , hiện tại là , tương lai mỗi phút mỗi giây, đều là ."
Nước mắt của Lâm Dạng rơi xuống,  : "Em cũng đồng ý. Giang Dập, cảm ơn    từ bỏ em, cảm ơn ... Đã trở về bên cạnh em."
Khi trao nhẫn, Giang Dập lấy  sợi dây chuyền mặt ngôi   vỡ đó, dùng sợi bạc cẩn thận cố định , cùng với sợi dây chuyền mới, đeo lên cổ Lâm Dạng.
"Cái , là mười năm chúng   bỏ lỡ,  sẽ mãi mãi nhớ sự thiếu sót; Cái , là quãng đời còn  của chúng ,  sẽ dùng cả đời để trân trọng."
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, rơi  tóc,  vai bọn họ, như rắc một lớp đường bột dịu dàng. Giang Dập cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Dạng, từ xa  tiếng chuông tan học của tòa nhà dạy học, trong trẻo như ngày tuyết rơi năm đó.
Lâm Dạng dựa  lòng ,  tiếng tim  đập mạnh mẽ, đột nhiên hiểu ,  những tình yêu, giống như tiếng vang  cây long não, dù  gió tuyết che lấp,  thời gian ngăn cách, chỉ cần chấp niệm trong lòng  tắt, cuối cùng sẽ xuyên qua thời gian dài, trở  điểm xuất phát.
Tuyết rơi im lặng, tình yêu vang vọng.
Câu chuyện của bọn họ,  một ngày tuyết trong lành ,   nên một dấu chấm tròn viên mãn. Và tương lai thuộc về bọn họ, mới chỉ bắt đầu.