Khi trận tuyết đầu tiên đến, cả thành phố  trắng xóa. Trong giờ  sách buổi sáng, Lâm Dạng ngẩn   những bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ, đột nhiên  một tờ giấy ném trúng trán. Mở , là nét chữ của Giang Dập, bút pháp sắc bén: "Sau tiết ba, ở chỗ cũ  sân vận động, cho  xem một thứ."
Trái tim cô ngay lập tức thót lên tận cổ họng. "Chỗ cũ" là rừng cây long não phía  tòa nhà dạy học, tuần  cô đến đó nhặt lá rụng  tiêu bản,  bắt gặp Giang Dập đang lén lút cho một con mèo hoang  què chân ăn ở đó. Khi   thấy cô  hoảng đến mức suýt  đổ thức ăn cho mèo, cô  vạch trần, chỉ mỗi ngày  ngang qua, sẽ lặng lẽ đặt một túi nhỏ thức ăn cho mèo lên ghế đá.
Tiết ba là tiết thể dục, thầy giáo cho hoạt động tự do. Lâm Dạng quấn chặt khăn quàng cổ  về phía rừng cây long não, từ xa   thấy Giang Dập đang  xổm  gốc cây, trong lòng ôm con mèo hoang màu cam trắng đó, đang dùng tay vuốt ve lông nó. Tuyết rơi  ngọn tóc , đóng thành một lớp sương trắng mỏng manh, nhưng   hề  .
"Nó tên là 'Bánh Gạo'." Giang Dập ngẩng đầu lên  thấy cô, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường, "Mấy hôm   xe đâm, mỗi ngày tớ đều đến cho nó ăn."
Lâm Dạng  xổm xuống, Bánh Gạo rụt rè chui  lòng Giang Dập, nhưng phần đuôi  nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay cô. "Dễ thương quá." Cô nhỏ giọng , đầu ngón tay  may chạm  mu bàn tay Giang Dập, cả hai đều như  điện giật rụt tay , tuyết rơi  mu bàn tay, se lạnh, nhưng  thể che   sự nóng bỏng  da.
Giang Dập lôi  một cuốn sổ phác họa từ trong cặp sách, đưa cho cô: "Cái , cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieng-gai-trong-hoi-am/chuong-2-bi-mat-trong-ngay-tuyet-roi.html.]
Cuốn sổ  mới, trang đầu tiên vẽ một con mèo nhỏ méo mó, bên cạnh  "Tặng Lâm Dạng". Lật sang trang ,  là dáng vẻ của cô- Đang chống cằm ngẩn  trong lớp, đang  úp mặt  bàn ngủ giữa giờ, đang nhíu mày khi  ngã trong đại hội thể thao... Trang cuối cùng là một bức tranh tuyết, cô gái trong tranh   cây long não, khăn quàng cổ  gió thổi bay, bên cạnh : "Muốn cùng  ngắm tuyết rơi."
Nước mắt của Lâm Dạng đột nhiên trào . Hóa    sớm phát hiện  cuốn sổ vẽ của cô, hóa  những ánh mắt lén lút đó,  bao giờ là đơn phương.
"Tớ..." Giang Dập gãi đầu, vành tai đỏ bừng, "Tớ   thích vẽ, cũng    vẽ tớ. Lâm Dạng, tớ  cố tình xem trộm , hôm đó  để quên cuốn sổ vẽ ở sân vận động..."
"Giang Dập." Lâm Dạng ngắt lời , giọng   chút nghẹn ngào nhưng   rõ ràng, "Tớ thích ."
Tuyết vẫn còn rơi, rơi  lông mi của hai . Giang Dập sững , ngay  đó  lên, ánh mắt sáng như chứa đầy những vì . Anh đưa tay  thắt chặt khăn quàng cổ cho cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má cô: "Câu  , tớ  đợi hai năm ."
Anh lôi  một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, mở  là một chiếc dây chuyền bạc  mặt hình ngôi : "Mẹ tớ , nếu thích một , thì  tặng cho  đó những vì ." Lâm Dạng đưa tay  định nhận, nhưng    nắm lấy cổ tay, lòng bàn tay   ấm áp, mang theo  ấm của ngày tuyết. "Đợi thi đại học xong, chúng  đăng ký trường đại học cùng một thành phố,  ?"
Lâm Dạng dùng sức gật đầu, tuyết rơi  khóe miệng cô, ngọt ngào như viên kẹo sữa Thỏ Trắng hôm đó. Trong rừng cây long não, Bánh Gạo  què chân "meo" một tiếng, như đang  chứng cho hai thiếu niên và thiếu nữ  thể che giấu  tâm sự . Bọn họ cứ ngỡ, tương lai sẽ trong sáng và rạng rỡ như trận tuyết ,   ngờ rằng, cơn gió của vận mệnh  sớm ẩn giấu sự lạnh lẽo khắc nghiệt.