TIỆN TAY NHẶT ĐƯỢC MỘT HOÀNG ĐẾ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-29 16:32:22
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy gật đầu, Đức Toàn mới bế ngang lên, lấy đà chạy vài bước, tung nhảy vọt lên mái nhà.

Đức Toàn đưa lưng về phía bầu trời đầy , khóe miệng mỉm hỏi : “Tiểu chủ hôm nay chuyện gì vui ?”

“Ta bán cái viện cho Lâm Quý phi .”

Đức Toàn khựng , ngập ngừng hỏi: “Vậy … Nô tài thì …”

Đức Toàn bỏ lửng câu , chuyển sang hỏi: “Vậy tiểu chủ định ? Đồ đạc trong viện tính thế nào?”

Ta trả lời câu hỏi của Đức Toàn, chỉ bầu trời đêm đầy mây đen, mở miệng nhắc nhở: “Ngụy Đức Toàn, băng kìa, mau ước !”

Đức Toàn lập tức cúi đầu nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện.

Ta góc nghiêng ngốc nghếch của Đức Toàn, tâm trạng vui vẻ hỏi: “Ước cái gì thế?”

Đức Toàn ánh mắt đầy nghiêm túc: “Nói mất linh.”

Ta ngửa đầu đám mây đen gió thổi bay : “Đức Toàn, ngươi xuất cung ?”

Đức Toàn ho khan một tiếng: “Nô tài chắc là .”

“Nhà ngươi rốt cuộc phạm tội gì mà phạt ngươi cung thái giám , hơn nữa lâu như , ngươi vẫn báo thù xong ?”

Ta tặc lưỡi: “Ngươi nhận tiếng ‘nô tài’ ngươi gọi càng ngày càng thuận miệng , lúc mới đến còn tự xưng là cơ mà, khí tiết của ngươi ?”

Ta nghiêm mặt: “Cho nên Đức Toàn, ngươi từ nay về đều tự xưng là ?”

Ánh trăng rọi xuống sườn mặt ngẩn ngơ của Đức Toàn, ánh mắt dần dần di chuyển đến đôi môi mỏng đang run rẩy của .

Có lẽ ánh mắt của quá nóng bỏng, Đức Toàn bỗng cúi đầu ghé sát .

Trong đầu thoáng qua một tia tỉnh táo, vội đưa tay bịt miệng .

Nụ hôn ấm nóng in lên lòng bàn tay, nóng đến mức xương cụt tê dại.

“Tiểu chủ chê bai nô tài ?” Đuôi mắt Đức Toàn đỏ hoe, “ tiểu chủ ngay cả khoai lang nướng nô tài gặm dở cũng chê.”

“Không chê, chủ yếu là bây giờ .”

Ta vẻ mặt đầy chân thành : “Nói thế nhé, bây giờ cho dù ở lãnh cung thì cũng là phi tần của Hoàng đế!”

Đừng để đến lúc môi còn hôn , hai chúng chôn mỗi một nơi.

Mắt thấy trận tuyết đầu mùa rơi, cửa lớn Hoa Hà Uyển cuối cùng cũng mở .

Lần đầu tiên bước chân cung Từ Ninh của Thái hậu để thỉnh an.

Thái hậu dựa gối mềm, lười biếng phẩy tay: “Phi tần trong cung ngày càng ít, Bệ hạ cũng chẳng mấy khi lui tới hậu cung, các ngươi cũng cần đến đây để tình cờ gặp Bệ hạ, phiền ai gia thanh tịnh.”

Lê Thanh vội đưa tay đỡ , nhưng đỡ hai vẫn dậy.

Thái hậu hứng thú hai : “Ngươi còn chuyện với ai gia?”

“Thần nữ cầu xin Thái hậu ban hôn cho thần nữ.”

Ta quỳ mặt Thái hậu, lời lẽ khẩn thiết: “Đích tỷ Bệ hạ chỉ hôn gả cho Lại bộ Thị lang, nếu thần nữ còn ở trong cung e là sẽ khiến triều thần nghi kỵ.”

“Ngươi cũng thông minh đấy, trực tiếp cầu xin đến chỗ ai gia.”

Thái hậu khẩy một tiếng: “Nói , một tiểu thứ nữ như ngươi gả cho vị đại thần nào?”

“Thần nữ gả cho thái giám Ngự thiện phòng Ngụy Đức Toàn!”

Ta hít sâu một , vận khí đan điền: “Mong Thái hậu niệm tình thần nữ hiến m.á.u công, thể thả Đức Toàn xuất cung, tác thành cho hai chúng .”

Ta dứt lời, ngoài cửa truyền đến một giọng quen thuộc: “Trẫm cho phép nàng xuất cung gả cho khác! Trẫm cho phép!”

Ngoài cửa một trận ồn ào, gương mặt quen thuộc đang xông , đầu tiên nghi ngờ nhân sinh.

“Đức Toàn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-tay-nhat-duoc-mot-hoang-de/chuong-5.html.]

Thái hậu kinh hãi thất sắc: “Hoàng nhi?”

“Trẫm cho phép nàng xuất cung gả chồng, chỉ cần nàng nguyện ý ở trong cung, nô tài, , , Trẫm đảm bảo trong cung chỉ một nàng!”

Đức Toàn một minh hoàng, gấp gáp : “Cho dù nàng biến cả hậu cung thành ruộng đồng, nuôi đầy heo cũng !”

Thái hậu đập bàn giận dữ: “Hỗn xược! Con đang cái gì hả?”

Ta cứng đờ Lê Thanh: “Ngươi hiểu hai họ đang ?”

Lê Thanh đại triệt đại ngộ gật đầu: “Hắn là Hoàng đế.”

Ta khép cái miệng đang há hốc , bên tai truyền đến tiếng gào của Lâm Nguyệt.

“Lật Tri ngươi là đồ l.ừ.a đ.ả.o, ngươi bảo ngươi quen Bệ hạ cơ mà!”

Cả điện Từ Ninh loạn như một nồi cháo, bên tai là tiếng dỗ dành của Đức Toàn, tiếng quát mắng của Thái hậu, tiếng gào của Lâm Nguyệt.

Lê Thanh lén lút kéo áo , dùng giọng chỉ hai mới thấy thì thầm:

“Tiểu thư, Thái hậu và Lâm Quý phi Bệ hạ thiến , ‘lên’ ?”

Lê Thanh dứt lời, trong điện nháy mắt yên tĩnh trở , cây kim rơi xuống đất cũng thấy tiếng.

Thái hậu: “Con bất lực?”

Lâm Nguyệt: “Bệ hạ ?”

Đức Toàn nháy mắt đỏ hoe đôi mắt: “Mẫu hậu Trẫm bao giờ đặt chân đến hậu cung chứ! Chỉ Lật Tri mới là phương t.h.u.ố.c chữa bệnh cho Trẫm!”

Lê Thanh lắc đầu thở dài: “Loạn thành nồi cháo heo .”

Ta nghiến răng mắng khẽ: “Đã đến lúc nào mà còn nghĩ đến cháo!”

Đầu óc chạy mười dặm đường cũng nghĩ bước tiếp theo nên thế nào.

Thái hậu ánh mắt phức tạp : “Cha thì thất thế, di nương quyền thế, chọn một ván cờ bắt đầu tệ hại thế cơ chứ!”

Chỉ Lâm Nguyệt đập mạnh xuống đùi: “Đau dài bằng đau ngắn, bổn cung cũng xuất cung lấy chồng!”

Đức Toàn, , là Bệ hạ thăm dò nắm lấy cổ tay hỏi: “Tiểu chủ còn xuất cung gả chồng ?”

Ta cạn lời: “Ngài một chữ cũng thấy cầu xin Thái hậu điều gì ?”

Bệ hạ cầu xin là đưa ngài xuất cung thành xong, ngay trong đêm sai Nội vụ phủ nhuộm đỏ cả hoàng cung.

Ngay cả heo vịt gà nuôi cũng buộc hoa lụa đỏ rực.

Lâm Nguyệt hùng hổ lùa heo, kéo vịt, xách gà ngoài: “Đây đều là đồ bỏ tiền mua, đương nhiên đều là của hồi môn của , mang hết! Số tiền còn cũng cần trả , coi như thêm của hồi môn cho ngươi.”

Lâm Nguyệt thì thầm kéo sang một bên: “Ngươi cũng nam nhân nếu thì tính tình sẽ lắm. Ta thấy ngươi cũng chịu ấm ức, nếu chịu tủi thì cứ đến phủ Tướng quân tìm nhé.”

Lê Thanh bóng lưng Lâm Nguyệt ôm gà vui vẻ rời : “Tiểu thư chẳng bảo sẽ đưa nô tỳ xuất cung theo đuổi tự do ? Thế chẳng vẫn ở trong cung ?”

“Lê Thanh , thực thể tự do lựa chọn chính là một loại tự do .”

Ta vỗ vai Lê Thanh: “Đi thôi, dẫn theo Ngự lâm quân cày xới cả mảnh đất phía Tây , giờ đang là lúc thích hợp để trồng cải bẹ xanh đấy!”

Cười c.h.ế.t mất! Ở trong cung cày ruộng đến trâu cũng cần mua, cầm lệnh bài Hoàng hậu là thể sai khiến cả đống cày.

Còn quan tâm Bệ hạ gì, nếu ngài là thái giám thật thì càng sướng!

Bệ hạ thái giám thật, ôm eo, Bệ hạ đang dùng trâm bạc khêu nến long phụng, nhịn mở miệng: “Hay là chúng nghỉ một lát ? Từ giờ Mão bắt đầu hành hạ, nhất quyết nhét phủ Tướng quân chờ gả, từ đón dâu hành hạ đến bái đường, từ bái đường hành hạ đến động phòng, thực sự chịu nổi nữa .”

Bệ hạ xoa nóng tay, nhẹ nhàng ấn eo : “Trẫm cảm thấy tủi cho nàng, nàng vốn dĩ xuất cung, nhưng Trẫm giữ nơi . Thế , thứ hai tư sáu Trẫm cùng nàng ở ngoài cung, ba năm bảy nàng cùng Trẫm ở trong cung, ngày còn nàng thì ở.”

Ta định thứ hai tư sáu ở ngoài cung thì ruộng mới trồng trong cung của tính , Bệ hạ sáp gần : “Nàng riêng tư cũng đừng gọi Trẫm là Bệ hạ nữa, gọi Trẫm là Đức Toàn cũng .”

Đức Toàn vẻ mặt xa bóp eo : “Nào, tiểu chủ, nô tài giúp tiểu chủ giãn gân cốt nhé!”

Ta lệ rơi đầy mặt, âm thầm cầu nguyện: 【Hy vọng Bệ hạ biến thành Đức Toàn triệt để luôn !】

Hoàn.

Loading...