TIỆN TAY NHẶT ĐƯỢC MỘT HOÀNG ĐẾ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-29 16:31:39
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đức Toàn nghẹn họng, giơ ngón tay cái về phía : “Quả nhiên gì khó nàng.”
Ta ném con d.a.o găm của cho Đức Toàn, thuận tay rót cho chén rượu vải: “Nè, rượu ủ từ vải thiều ngươi mang tới đấy.”
Đức Toàn nhấp môi nếm thử, còn khen xiêm y của , tôn da.
“Nội vụ phủ vì đưa tới nhiều vải vóc, Lê Thanh thức đêm may cho hai bộ đấy.”
Ta nhét d.a.o găm trong ống giày, dậy dang chân động tác lên xuống: “Váy trong Lê Thanh sửa thành quần lót, tiện cho việc cuốc đất việc.”
Ta xua tay với Đức Toàn đang trố mắt : “Ngươi ăn chút gì , cọ rửa chuồng heo đây. Hôm nay g.i.ế.c một con heo mặt chúng, mấy con sợ tè quần cả .”
Đức Toàn dậy nắm lấy cánh tay : “Ta… Để cho, nàng đừng bẩn váy.”
Ta bóng lưng Đức Toàn vội vã rời , nghiến răng ken két: “Heo trong chuồng nhà ba ngày tắm một , căn bản hôi chút nào!”
Có cần nín thở đến đỏ cả mặt sớm thế hả!
Những ngày cấm túc vẫn trôi qua nhạt nhẽo như nước ốc, nhưng bình yên mãi cũng sẽ nổi sóng gió.
Lê Thanh đang vắt vẻo tường hái quả l.ồ.ng đèn đỏ bỗng vẫy tay rối rít với : “Nhanh! Nhanh! Nhanh! Tiểu thư! Người mau trốn ! Đại tiểu thư hình như đang về phía viện chúng !”
Ta đảo mắt: “Đến thì đến, chẳng chỉ là thi xem ai tiện hơn ai thôi ! Vừa nhốt lâu thế chỗ trút giận!”
Ta chễm chệ ghế đẩu: “Đã đến lúc cho ả thấy kiếm pháp của , để ả cũng quả hồng mềm!”
“Kiếm pháp?”
Lê Thanh cúi đầu , giọng đầy tự hào: “Tiểu thư đúng là tiểu thư, ngày nào cũng việc quần quật mà vẫn thời gian học kiếm.”
Cái sự đê tiện mà cũng cần học ?
Cứ xem biểu diễn là xong chuyện.
Lật Dư gan to tày trời, trực tiếp sai đạp tung cánh cửa lớn đang khóa c.h.ặ.t của Hoa Hà Uyển, nhưng mở miệng là tiếng lóc t.h.ả.m thiết.
“Hu hu hu hu hu ~ Oa oa oa oa ~ Cái hậu cung chẳng lấy một !”
Ta Lật Dư ôm chầm lấy: “Ngươi , hu hu hu, cẩu Hoàng đế, hu hu hu, phạt quỳ mặt bao nhiêu , hu hu hu ~”
Ta lúng túng dang tay: “Rốt cuộc tỷ cái gì?”
“Hôm nay là sinh thần của .” Lật Dư đến nấc lên, “Ta ăn mì.”
Bóng chiều nhập nhoạng hòa lẫn khói bếp, Lật Dư húp một miếng mì: “Hu hu hu hu, cha bảo cầu xin cho trưởng phạm .”
“Cha tóc thì chẳng còn bao nhiêu mà suy nghĩ thì nhiều gớm.”
Ta “xì” một tiếng: “Bản cầu tiến chỉ chăm chăm dựa đàn bà, vắt kiệt giá trị của nương tỷ xong tính đến mạng của nương , giờ giở bài để trải đường cho nhi t.ử.”
Lật Dư mờ mịt : “ cha Lật gia thì chúng mới .”
“Tỷ nhầm , là chúng thì Lật gia mới .”
Ta ánh mắt càng thêm hoang mang của Lật Dư, thở dài: “Tỷ cảm thấy vị trưởng nhận mặt chữ còn nhiều bằng tố chất quan ?”
Lật Dư lắc đầu.
Ta c.ắ.n răng hỏi tiếp: “Huynh trưởng còn chẳng chịu trách nhiệm với bản , tỷ nghĩ thể lên ? Trong mắt cha, chỉ trưởng mới là Lật gia, còn chúng chỉ là đá kê chân cho . Tỷ tiến cung lâu như , cha từng hỏi tỷ sống ? Nếu cha lo nghĩ cho tỷ thì tống cả đây?”
Ta chiên một quả trứng gà đặt bát Lật Dư: “Thực tỷ cũng thấy sai , đến tìm chẳng qua là tìm khẳng định suy nghĩ của mà thôi.”
Lật Dư ngẩn hồi lâu, hốc mắt đỏ hoe: “ ! Tại trưởng nỗ lực cầu tiến mà bắt dùng đủ thủ đoạn mưu toan cho ? Ta cảm thấy phụ đang ở độ tuổi sung sức nên tự cố gắng thì hơn! Ta sẽ cầu xin Bệ hạ ban hôn cho với đối thủ một mất một còn của cha để cắt đứt quan hệ với ông !”
Ta giơ ngón tay cái: “A tỷ đại nghĩa!”
Lật Dư Lê Thanh sửa xong cửa lớn, hùng hổ trèo lên đầu tường.
Lúc chuẩn nhảy xuống, Lật Dư móc từ trong n.g.ự.c một xấp ngân phiếu: “Trước đây là với ngươi, chỗ ngươi cứ giữ lấy, vẫn còn thể lừa thêm một khoản từ tay phụ .”
Lật Dư quét mắt một lượt: “ mà sức khỏe ngươi đúng là thật, dăm bữa nửa tháng trích m.á.u một mà trung khí còn sung túc hơn cả .”
“Bệ hạ ba ngày hai bữa ăn bánh táo đỏ hấp huyết cũng chẳng thấy khỏe hơn ngươi là bao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-tay-nhat-duoc-mot-hoang-de/chuong-4.html.]
Ta khiêm tốn xua tay: “Đâu m.á.u của , m.á.u vịt, m.á.u heo, m.á.u gà trong viện phiên dâng lên cho Bệ hạ đấy chứ.”
Lê Thanh gật đầu phụ họa: “Uổng phí bát tiết vịt ăn lẩu, tiết heo dồi trường, tiết gà trừ tà.”
Lật Dư nở nụ thật lòng: “Lật Tri, thực ngươi hợp với chốn thâm cung hơn , cha đặt cược nhầm .”
Ta bóng lưng Lật Dư vẫy tay tiêu sái rời , đang định cảm thán thì trong góc tường truyền đến tiếng nôn khan.
Ta đầu , Đức Toàn tường từ bao giờ đang nôn thốc nôn tháo: “Ngươi! Ta!”
“Ọe ~”
Ta luống cuống tay chân vội đưa tay đỡ Đức Toàn, nhưng lúc dùng sức túm lấy cổ áo thì thấy một vạt áo màu vàng sáng.
Ta sững , nghi hoặc hỏi: “Buổi tối chẳng chỉ ăn heo sữa thôi ? Sao còn mặc cả áo ngự ban Bệ hạ ban cho đến đây thế ?”
Lê Thanh định đưa tay đỡ Đức Toàn vội rụt tay , đầu bỏ chạy: “Đợi đấy! Nô tỳ cũng bộ đồ khác! Không tin là đọ tên c.h.ế.t tiệt Đức Toàn !”
…
Lê Thanh ngày ngày đếm ngón tay, tính xem trong cung còn bao nhiêu phi tần Bệ hạ ban hôn và khi nào hai chúng mới ngoài.
Ta buồn chán ngắt ngọn cỏ, thuận miệng hỏi Lê Thanh: “Lê Thanh , nếu gả cho một thái giám, ngươi thấy thế nào?”
Lê Thanh vẫn chăm chú đếm , chỉ : “Vậy thái giám mà tiểu thư gả chắc chắn là thái giám nhất thiên hạ!”
Một lát , Lê Thanh bỗng phản ứng : “Tiểu thư là Đức Toàn đấy chứ?”
Ta đáp.
“Đức Toàn !”
Lê Thanh lắc tay đến mờ cả ảnh: “Tiểu thư là chọn thái giám khác ! Đức Toàn thật sự ! Nô tỳ tranh sủng ! Từ khi tặng tiểu thư hương liệu, gia cầm, vải thiều, điểm tâm, d.a.o găm, diều giấy, khóa Lỗ Ban, chong ch.óng tre, cửu liên , cối xay táo… Nô tỳ bao giờ ăn một miếng nầm heo nguyên vẹn nào nữa!”
Lúc Lê Thanh đang lóc t.h.ả.m thiết thì Lâm Nguyệt âm hồn bất tán tới, thẳng vấn đề hỏi : “Bệ hạ tới chỗ ngươi ?”
Ta lắc đầu: “Bệ hạ chắc còn chẳng là ai chứ?”
Lâm Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác của , hỏi: “Ngươi lừa chứ? Chẳng lẽ phong thủy chỗ ?”
“Ta lừa ngươi gì? Từ lúc tiến cung còn bước chân khỏi cửa , mà gặp Bệ hạ?”
Lâm Nguyệt suy tư một lát, đập bàn cái rầm: “Ngươi giá , cái viện bổn cung mua, ngươi chuyển sang chỗ khác ở.”
Ta xua tay: “Sắp đến mùa thu hoạch , cái viện ngàn vàng cũng đổi!”
“Năm ngàn lượng!”
“Thành giao!”
Lê Thanh kích động nắm c.h.ặ.t xấp ngân phiếu dày cộp, giấu nổi vẻ vui sướng: “Tiểu thư, chúng phát tài ?”
Lê Thanh quanh Hoa Hà Uyển: “ mà nô tỳ vẫn chút nỡ, cái viện tiểu thư tốn bao nhiêu tâm huyết.”
“Mỗi chặng đường một sự luyện, mỗi nơi chốn một phong cảnh riêng.”
Ta vỗ vỗ xấp ngân phiếu trong tay Lê Thanh: “Chỉ cần tiểu thư nhà ngươi còn thở thì thể đưa ngươi sống những ngày tháng .”
Ta rút hai tờ ngân phiếu giấu kỹ trong : “Ta định dùng tiền lo lót để diện kiến thánh thượng, đến lúc đó cầu xin Bệ hạ ban hôn, chúng trực tiếp xuất cung sống sung sướng. Lúc sẽ mua một con trâu giúp ngươi cày ruộng!”
Lê Thanh dè dặt quan sát sắc mặt : “Vậy còn Đức Toàn? Hắn chắc là khỏi cung nhỉ?”
Ta vỗ đầu Lê Thanh: “Yên tâm, nầm heo đều là của ngươi!”
“Tiểu thư, xuất cung cũng cần mua trâu ! Ta cày!” Lê Thanh bỗng chốc hừng hực khí thế, “Tự do cày ruộng! Ta đến đây!”
Ngay cả khi Đức Toàn tới ăn chực, Lê Thanh cũng đổi sắc mặt tươi .
Đức Toàn rùng một cái: “Nàng bỏ độc canh ? Không định luyện thiết đầu công húc c.h.ế.t nữa ?”
Ta trả lời Đức Toàn, chỉ tay lên mái nhà: “Ta bao giờ ngắm cái viện trông như thế nào, giá mà trèo lên mái nhà thì mấy.”
Đức Toàn đưa tay rụt về, đó đưa tay : “Ta… Nô tài đưa tiểu chủ lên nhé?”