TIỆN TAY NHẶT ĐƯỢC MỘT HOÀNG ĐẾ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-12-29 16:30:41
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Thanh chống nạnh c.ắ.n một miếng thịt: “Nô tỳ giận là giận tiểu thư vì cái tên mặt trắng Đức Toàn mà bỏ rơi nô tỳ!”
Cơn giận của Lê Thanh còn nguôi, Đức Toàn xách nửa giỏ vải thiều trèo tường viện.
Ta những quả vải tròn trịa, một nữa rơi nghi hoặc: “Thái giám bên ngoài bây giờ ăn uống sung túc thế ?”
Lê Thanh thấy chằm chằm giỏ vải, nghiến răng ken két: “Tối nay nô tỳ sẽ trèo tường ngoài thêm một phần việc nữa để kiếm vải về cho tiểu thư ăn!”
Ta ngăn Lê Thanh , vuốt ve trấn an hồi lâu: “Bên ngoài nguy hiểm lắm, nỡ lòng nào để ngươi , nhưng là ngoài thì . Cực khổ cứ để chịu, hai chúng cứ ở yên trong viện bình an là nhất!”
Đức Toàn đen mặt, giọng lạnh như băng: “Hôm nay ăn cơm nữa?”
Mấy nén nhang , Đức Toàn và Lê Thanh như hai vị môn thần kẹp ở giữa uống canh gà.
Lê Thanh bưng bát khoe khoang mặt Đức Toàn: “Tiểu thư cho đùi gà, ngươi ?”
Đức Toàn ném xương đùi gà gặm sạch xuống bàn, bình thản hút mì.
Chỉ kẹp ở giữa là lệ rơi đầy mặt, trong cuộc thi giữ thăng bằng chỉ là kẻ thua cuộc.
Sao con gà mọc ba cái đùi cơ chứ!
Lê Thanh và Đức Toàn rơi một thế cân bằng quỷ dị.
Đức Toàn ăn gà trả thỏ, gặm thỏ trả vịt, xơi vịt trả heo.
Lê Thanh để chứng tỏ giá trị bản thì cày đất tưới hoa, trồng rau hót phân.
Giữa lúc Hoa Hà Uyển đang một mảnh phồn vinh, đích tỷ giở trò yêu ma quỷ quái.
Đích tỷ một mực với Thái hậu rằng trời sinh thể cường tráng, chỉ cần mỗi ngày lấy một bát m.á.u dâng cho Hoàng đế, Thái hậu sẽ sớm bế hoàng tôn.
Thái hậu hạ ý chỉ xuống, Lê Thanh tức giận vòng quanh sân: “Máu của tiểu thư tráng dương , lấy m.á.u tiểu thư gì! Bệ hạ thì bảo ngài uống Hưng Dương Tán !”
Ta đè nén cơn thịnh nộ của Lê Thanh, bếp múc một bát tiết vịt: “Ta quả thực là khỏe mạnh, bát tiết tươi bao.”
Lê Thanh ngầm hiểu ý buộc một dải lụa trắng lên cổ tay , còn chu đáo dặm thêm chút phấn lên mặt cho nhợt nhạt.
Thái hậu cũng xem là thần nhân, dăm bữa nửa tháng sai đến lấy m.á.u mà chẳng mảy may nghi ngờ việc vẫn còn sống nhăn răng.
Hoàng đế cũng thật lộc ăn, hôm nay tiết vịt, mai tiết heo, ngày tiết cừu, thỉnh thoảng gặp lúc ăn chay thì nghiền củ dền đỏ hòa với nước.
Đức Toàn cũng chẳng rảnh rỗi, cứ qua giờ giới nghiêm giờ Tuất là trèo tường viện ăn chực.
đến ăn chực thì thôi , còn mang cả tới nữa.
Lê Thanh Đức Toàn xách nhảy qua tường, chọt eo : “Tiểu thư, mà Đức Toàn mang tới trông lắm, tím tái hết cả thế ?”
Ta ghé sát đưa tay thăm dò, vội lùi hai bước: “Sao cái gì cũng mang đến chỗ thế! Ta là kén ăn, nhưng cũng ăn thịt nhé!”
Đức Toàn ném xuống đất, vớ lấy ấm tu ừng ực: “Ta nhớ tiểu chủ nhận độc d.ư.ợ.c, thể giúp xem trúng độc gì ?”
“Lần là vì ngươi nôn lên .”
Ta cạn lời cái xác đất: “Nguyên vẹn cả thế , nhận kiểu gì?”
Đức Toàn bếp rút con d.a.o phay , tay nâng d.a.o hạ m.ổ b.ụ.n.g cái xác, moi dày ném chậu: “Lần nhận ?”
Ta rút d.a.o găm trong ống giày rạch vách dày: “Máu màu tím sẫm, dày ăn mòn, còn mùi hạnh nhân đắng.”
“Ngươi sợ ?”
Ta hừ lạnh một tiếng, giả vờ bình tĩnh: “Số heo từng g.i.ế.c một trăm thì cũng đến mười con , cứ coi như đang sờ bao t.ử heo .”
Lê Thanh lắc đầu tiếc nuối: “Lần xong , thành mỗi nơi một mảnh.”
Ta nhịn cúi nôn khan.
Đức Toàn đưa cho một chiếc khăn gấm: “Đa tạ, gần đây kẻ c.h.ế.t, xem cái gì đưa miệng cũng cẩn thận. Người hỏi là ai ?”
Ta lau miệng, mượn cánh tay Đức Toàn đưa tới từ từ dậy: “Không hỏi, càng ít sống càng lâu, ngươi thù thì tự mà báo, và Lê Thanh cũng chỉ thể cho ngươi chút cơm ăn thôi.”
Đức Toàn cảm động hai mắt rưng rưng: “Tối nay ăn gì? Cháo cá phi lê nấm hương nhé?”
Ta: “Ọe ~”
Đức Toàn vết bẩn n.g.ự.c: “Thật khó mà nghi ngờ cố ý.”
Sau khi Đức Toàn vác cái xác , Hoa Hà Uyển ăn chay ròng rã nửa tháng trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-tay-nhat-duoc-mot-hoang-de/chuong-2.html.]
Lê Thanh bắt hết ve sầu trong viện rán lên ăn, cuối cùng chịu nổi nữa: “Tiểu thư, vẫn hồn ?”
Nàng còn sang xúi giục Đức Toàn đang gặm bánh nướng: “Tiểu thư, xem Đức Toàn đói gầy kìa!”
Đức Toàn đầu cũng chẳng ngẩng, một tay lật sách, một tay lắc cái bánh: “Ta , bánh tiểu chủ còn ngon hơn Ngự thiện phòng.”
Lê Thanh từ bỏ ý định sấn đến mặt : “Tiểu thư, nhưng mà sáng nay con heo nhỏ thực sự bất kính với nô tỳ, nó dám ho mặt nô tỳ!”
Ta ném cái bánh trong tay xuống, rút d.a.o găm: “Đã ho thì g.i.ế.c thôi, heo sữa .”
Đức Toàn bật dậy còn nhanh hơn cả : “Ta nhóm lửa.”
Lê Thanh chen lấn đẩy Đức Toàn : “Gần đây than củi vấn đề khó nhóm lắm, trông cậy ngươi thì nửa đêm mới thịt ăn!”
Đức Toàn bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy chắc là tại than .”
“Chuyện nhạt nhẽo!”
Lê Thanh rùng , liếc một cái: “Tiểu thư, chuyện nhạt thế mà cũng !”
Chẳng bao lâu , cả viện ngập tràn mùi thịt nướng thơm lừng.
Lê Thanh phết mật ong lên heo rắc gia vị: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy nó tôn trọng nô tỳ hơn nhiều ~”
Đức Toàn học lỏm đao pháp của đến mười phần, múa một đường d.a.o gọn gàng cắt xong đĩa thịt heo .
Hắn cắt xong đĩa sườn đẩy đến mặt thì đầu tường vang lên giọng nữ kiêu căng: “Này! Tiểu chủ nhà hỏi các ngươi ăn gì mà thơm thế? Tiểu chủ nhà bỏ tiền mua một ít.”
Lê Thanh chống nạnh: “Tiểu chủ nhà cần tiền của tiểu chủ nhà ngươi.”
Ta Đức Toàn đang nép góc tường trốn, hiệu cho Lê Thanh mang chút thịt tiễn họ cho nhanh, tránh sinh sự.
Lê Thanh còn kịp mở miệng, một nữ t.ử mặc gấm vóc cũng leo lên đầu tường: “Xin nhé, nha của bổn cung giọng điệu ngang ngược. Ngươi là của Lật Dư, Lật Tri ? Bổn cung là Lâm Nguyệt, dạo ngửi thấy mùi thịt nướng quen thuộc, thèm chịu nổi nên hỏi xem thể dùng bạc mua chút .”
Lê Thanh ho khan hai tiếng đầy hổ: “Lâm Quý phi, tiểu chủ nhà chúng đĩa biếu .”
Lâm Nguyệt cảm ơn dắt theo nha tụt xuống khỏi tường.
Ta Đức Toàn đang dán c.h.ặ.t góc tối, khó hiểu hỏi: “Lâm Quý phi nhận ngươi ?”
Đức Toàn gật đầu: “Ta từng đưa điểm tâm đến cung Lâm Quý phi vài , sợ nàng nhận sẽ gây rắc rối cho tiểu chủ.”
Ta tin, bởi vì từ khi Lâm Quý phi đến, ban ngày Đức Toàn bao giờ tới Hoa Hà Uyển nữa.
Ngược nha Bạch Đào của Lâm Quý phi thỉnh thoảng nhoài lên tường xin chút cơm, vài , Lê Thanh và Bạch Đào cũng trở nên thiết.
Giờ giới nghiêm qua, Đức Toàn xách một hộp điểm tâm trèo Hoa Hà Uyển.
Ta đang vui vẻ gặm đùi gà, đành dùng một tay đỡ lấy hộp thức ăn, ai ngờ Đức Toàn rụt tay về, tay trực tiếp phủ lên bàn tay rõ từng khớp xương của .
Không khí dần trở nên ngượng ngùng thì lưng vang lên giọng của Lê Thanh: “Đức Toàn tới , ăn khoai lang nướng ?”
Ta vội rụt tay về: “Đức… Đức Toàn , là ăn!”
Đức Toàn đầu ngón tay run rẩy bày điểm tâm lên bàn: “Ngươi… Ngươi… Bánh hoa quế và bánh đậu xanh ngươi thích ăn đây.”
Ta: “Ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ.”
“Phù phù phù phù phù!” Lê Thanh nhe răng trợn mắt sấn tới, “Khoai lang nướng nóng quá!”
Lê Thanh ném củ khoai lang nóng hổi lòng Đức Toàn, quanh hít hà: “Đức Toàn, ngươi xông hương ?”
Lê Thanh mắt , phớt lờ khuôn mặt đen sì của Đức Toàn, tự biên tự diễn: “Cũng đúng, thái giám các ngươi đều thích xông hương.”
Ta vội đưa tay bịt miệng Lê Thanh: “Trẻ con giữ mồm giữ miệng, nhưng mà mùi thơm thật đấy, gu!”
Đức Toàn móc từ trong n.g.ự.c một đống vải thiều: “Là mùi hương của quả vải!”
“Đức Toàn, ngươi nhét vải trong n.g.ự.c gì?”
Đức Toàn đưa củ khoai lang bóc vỏ cho : “Gần đây trong cung thái bình, các ngươi tuy cấm túc cũng cẩn thận, ngày mai mang một con ch.ó đến giúp trông nhà.”
Lê Thanh gật đầu như giã tỏi: “ đúng đúng, Bạch Đào chiều nay tám chuyện với nô tỳ cả hai canh giờ, là hậu cung bây giờ loạn như cào cào.”
Ta hồn, c.ắ.n một miếng khoai: “Đã xảy chuyện gì?”
“Bệ hạ ban hôn cho Tĩnh phi và Hộ bộ Thị lang!”
Ta càng thêm mơ hồ: “Lê Thanh, từng chữ ngươi đều hiểu, nhưng ghép là ý gì? Ý ngươi là phi tần của Hoàng đế lấy chồng á?”
Lê Thanh vẻ mặt đầy bí hiểm : “Bệ hạ tuyển hơn trăm nữ t.ử con nhà quan cung nhưng từng lật thẻ bài, chỉ nuôi chiều chuộng để cho triều thần liên hôn, ngăn chặn thế gia kết bè kết phái, thống nhất do Bệ hạ ban hôn còn thể cân bằng tiền triều. Hiện tại phi tần đút lót bạc cho Bệ hạ là trong mộng, cầu xin một mối lương duyên.”