Cô ấy lưỡng lự một chút, ánh mắt lóe lên sự do dự:
"Nhưng mà… sau này hai người già rồi thì sao? Chị dâu, em nghĩ rằng sâu trong lòng đàn ông vẫn muốn có một đứa con. Chị không sợ anh em ở bên ngoài…"
Tôi giả vờ kiên định, vỗ nhẹ lên tay cô ấy.
"Không đâu, bao nhiêu năm rồi, chị còn không biết anh trai em là người thế nào sao? Sao em lại nghĩ xấu về anh ấy như vậy? Không phải người đàn ông nào cũng tệ bạc ngoại tình đâu!"
Mặt cô ấy đỏ bừng, vội vã rời đi.
Thám tử tư của tôi báo lại rằng, cô ấy lập tức đi tìm Triệu Tư Vân.
Nếu nói rằng những gì tôi đã làm cho Châu Thành Huy là vì tình nghĩa vợ chồng, thì tôi chấp nhận rằng tình yêu có thể tan biến.
Nhưng đối với Châu Thành Nguyệt, tôi đã đặt cả trái tim, xem cô ấy như em gái ruột, giúp cô ấy lo lắng mọi điều.
Vậy mà thứ tôi nhận lại là sự lừa dối và phản bội.
Triệu Tư Vân đã thu hút Châu Thành Huy như thế nào?
Cô ta sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cha nghiện cờ bạc, em trai bất tài, tất cả đều dựa vào cô ta để kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Vì vậy, khi "con đường tắt cao cấp" là Châu Thành Huy đang say xỉn trong một bữa tiệc, cô ta đã chủ động bước vào phòng anh ta.
Nhưng cô ta không biết rằng, không phải cô gái nào có hoàn cảnh khó khăn cũng muốn đi đường tắt.
Tôi gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái trẻ:
"Chị Hướng! Mọi chuyện đang tiến hành đúng kế hoạch, chỉ chờ tin từ chị nữa thôi."
Châu Thành Huy chắc chắn đã có toan tính riêng từ lâu.
Hai năm qua, anh ta âm thầm điều chuyển rất nhiều nhân viên cốt cán của cha tôi, tưởng rằng tôi không hay biết, nhưng tôi chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua mà thôi.
Mười mấy năm chung sống, ai ngờ rằng lưỡi d.a.o sắc bén nhất lại chính từ người gối đầu bên cạnh.
Phán Phán là người duy nhất trong công ty mà tôi hoàn toàn tin tưởng, không ai biết mối quan hệ giữa chúng tôi.
Cô ấy có một hoàn cảnh rất giống với Triệu Tư Vân.
Cô ấy tên thật là Phán Đệ, trên cô ấy có vài chị gái bị ép gả sớm, dưới có một người em trai bám víu, gia đình cấm cô đi học.
Tình cờ, tôi đã giúp đỡ cô ấy, giúp cô thoát khỏi gia đình mà cô luôn muốn trốn chạy.
Năm ấy, cô gái mười mấy tuổi với mái tóc vàng cháy, run rẩy bám lấy cửa xe tôi, van xin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-la-cua-chi-chong-chi-nhuong-em/3.html.]
"Chị có thể giúp em không? Em hứa sau này sẽ trả lại tất cả."
Cô ấy thật sự rất giỏi giang.
Giỏi đến mức dù không cần sự giúp đỡ của tôi, cô vẫn dựa vào nỗ lực của bản thân để vào làm ở công ty.
Chỉ trong thời gian ngắn, cô ấy đã leo lên vị trí quản lý cấp cao.
Cô ấy cũng xinh đẹp trẻ trung như Triệu Tư Vân, nhưng không phải là loại hoa tầm gửi dựa vào người khác.
Cô ấy chính là một cái cây mạnh mẽ, tự vươn lên bằng chính sức mình.
"Phán Phán, cứ theo kế hoạch mà làm, đừng để lộ sơ hở."
"Dạ, chị!"
Nếu hơn mười năm hôn nhân và tình nghĩa đều hóa thành mây khói, nếu Châu Thành Huy đã phản bội lời thề, thì tôi không cần người đàn ông này nữa, nhưng tôi muốn lấy lại tất cả tài sản.
Anh ta vốn là gì trước đây, tôi sẽ khiến anh ta quay lại như thế.
Tôi và Châu Thành Huy gặp nhau thời đại học.
Anh ta xuất thân nghèo khó, quần áo không sang trọng bằng những nam sinh khác.
Dù hoàn cảnh khó khăn, nhưng tính cách anh ta lại rất tốt.
Không kiêu ngạo, không tự ti, học lực xuất sắc, ở bên anh ta rất thoải mái.
Tình yêu thời trẻ đến nhanh như cơn gió.
Dù cha mẹ tôi phản đối vì gia cảnh anh ta không tương xứng, tôi vẫn bất chấp.
Lúc theo đuổi tôi, anh ta làm đủ nghề tay chân, nói rằng muốn kiếm thật nhiều tiền để tôi có cuộc sống tốt đẹp.
Khi cha tôi lâm bệnh, anh ta ngày đêm túc trực bên giường bệnh, không khác gì một người con ruột.
Cuối cùng, cha mẹ tôi cũng chấp nhận anh ta, thừa nhận sự chăm chỉ, nỗ lực và hiếu thảo của anh ta.
Lúc ấy, Châu Thành Huy xúc động ôm chặt tôi, quay vòng trong hạnh phúc.
"Vãn Du, anh không muốn em phải chịu cảnh tình yêu không được cha mẹ thừa nhận! Anh muốn chúng ta nhận được tất cả lời chúc phúc! Để mọi người thấy rằng, em chọn anh là đúng đắn, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc!"
Năm hai mươi tuổi, trong mắt Châu Thành Huy chỉ có tôi.
Anh ta có từng nghĩ rằng, chính mình năm bốn mươi tuổi sẽ tự tay phá vỡ lời thề đó không?