"Không liên quan đến tôi."
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi đã 'rầm' một tiếng đóng sập cửa phòng lại, nhốt anh ta ở bên ngoài.
Bố mẹ tôi nghe tiếng Lâm Mặc van xin và rên rỉ bên ngoài cửa, có chút không đành lòng, nói với tôi: "Hay là thôi đi con, dọa nó thế là đủ rồi, nói gì thì nói, chân nó cũng gãy rồi, sau này..."
"Tương lai của anh ta không liên quan gì đến con, mọi chuyện đến nước này đều là do anh ta tự làm tự chịu." Tôi lạnh nhạt nói với bố mẹ.
Nhìn vẻ mặt vẫn còn lòng dạ mềm yếu của bố mẹ, lòng tôi cảm thấy vô cùng buồn.
Bố mẹ tôi vốn tốt bụng cả đời, thế mà sau này lại bị bố mẹ chồng lừa hết tiền bạc, cướp sạch cả căn nhà. Cuối cùng, hai người bệnh tật không có tiền chữa trị, qua đời trong phòng trọ.
Khi tôi đi công tác về biết được chuyện thì đã quá muộn. Lâm Mặc lúc đó vẫn còn lừa dối tôi, không chịu nói ra sự thật. Những chuyện này đều là sau này, trước khi tôi chết, Tề San San đã nói cho tôi biết.
Nhìn thấy bố mẹ lúc này tóc bạc trắng, vậy mà vẫn còn lo lắng cho con rể ngày xưa, tôi vừa thấy đau lòng lại vừa buồn bã. Bố mẹ tôi hoàn toàn tin tưởng tôi, thấy họ áy náy trong lòng, tôi liền kể lại sự thật về việc mình đã trùng sinh, và miêu tả sinh động cảnh tượng thê thảm trước khi c.h.ế.t cho họ nghe.
Quả nhiên, bố mẹ tôi đều kinh ngạc tột độ. Dù có không nỡ thế nào, nhưng vì thương tôi, họ cũng không ngăn cản nữa.
Kết quả là chưa kịp khởi kiện ra tòa. Lâm Mặc hôm ấy lại chủ động nói muốn sang tên căn nhà cho tôi.
Tôi đang tự hỏi Lâm Mặc định giở trò gì đây, thì tối hôm đó, anh ta tự mình đẩy xe lăn đến, hẹn gặp tôi ở quán cà phê.
Anh ta gầy đi rất nhiều so với trước, nhìn là biết sống không tốt chút nào. Anh ta sống không tốt, thì tôi lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi vốn nghĩ anh ta lại muốn cầu xin cho Tề San San, hoặc yêu cầu tôi làm gì đó, nhưng không ngờ, câu nói đầu tiên của anh ta lại khiến tôi hơi ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ti-tien/chuong-12.html.]
"Tô Lâm," Lâm Mặc mặt mày tái nhợt nhìn tôi, "em cũng trùng sinh rồi, phải không?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi khẽ nhếch mí mắt.
Lâm Mặc viền mắt rưng rưng nước: "Tôi đã có một giấc mơ, mơ thấy em đối xử với tôi rất tốt, hoàn toàn chiều theo ý tôi, có thể nhẫn nhịn mọi tính khí nhỏ nhặt của tôi."
"Nhưng trước khi tôi c.h.ế.t đã lập di chúc, tôi để lại tất cả tài sản của chúng ta cho Tề San San, vì vậy em đã sống rất không tốt."
"......"
Nghe Lâm Mặc nói vậy, tôi cũng không cần giấu giếm nữa, bèn gật đầu với anh ta.
Sau khi xác nhận suy nghĩ đó, vẻ mặt Lâm Mặc trở nên kích động: "Vậy em chính là vì chuyện này nên mới đối xử với tôi tệ như vậy sao?"
"Nhưng bản di chúc đó đã bị Tề San San tự ý sửa, tài sản của tôi là chia đều cho cả hai người, không phải cho một mình cô ta, cô ta đã sửa di chúc của tôi..."
Lâm Mặc còn muốn nói tiếp, nhưng tôi đã ngắt lời anh ta.
"Anh nói những điều này là để làm gì?"
"Muốn chứng minh tôi không tệ với em đến thế, chúng ta dù sao cũng đã kết hôn sáu năm, tôi cũng là con người, không phải không có tình cảm với em." Lâm Mặc vội vàng nói.
Tôi cười khẩy: "Tình cảm của anh gọi là gì đây? Chính là đến cuối cùng cũng không chịu nói cho tôi sự thật về vụ tai nạn giao thông, mặc tôi cả đời dằn vặt trong tội lỗi sao?"
Lâm Mặc dường như muốn nói gì đó, tôi không cho anh ta cơ hội, tiếp tục hỏi: "Tình cảm của anh, chính là khi tôi làm ba công việc cực khổ để trả viện phí cho anh, nhưng anh lại lấy số tiền đó đưa cho người phụ nữ khác sao?"
"Hay là tình cảm của anh, chính là khi anh nói không có cảm giác an toàn, muốn có một công việc, tôi tìm mọi cách để anh có một công việc nhàn hạ, lương cao, nhưng anh lại nhường công việc đó cho Tề San San sao?"