Chúng nhẹ nhàng đến cửa, định gõ cửa thì thấy họ đang chuyện.
Mẹ ruột ở trong đó , bà cố nén giọng xuống nhưng từng lời từng chữ rõ ràng: “Chồng ơi, lòng em đau quá. Con gái ruột của chúng lưu lạc bên ngoài, sống cuộc sống của con ? Đã là thời đại nào mà đặt tên là Vương Thúy Hoa, còn cỏ nhỏ kiên cường, dễ nuôi nữa chứ. Con gái của em, đáng lẽ nâng niu như châu như báu, con bé trời em cũng bằng lòng hái xuống cho con.”
Cha ruột khẽ khàng khuyên bà : “Vợ ơi, em đừng nghĩ như , dù thì Bảo bối của chúng vẫn còn đây, vẫn còn sống, cha nuôi của con bé nuôi dưỡng con bé một mạng sống mà.”
thấy cha ruột lý, Mẹ, Ba họ cố gắng hết sức , nhà nghèo như mà vẫn luôn kiên trì cho học, là nhiều cô gái trong làng đều bỏ học sớm, công ở nhà máy để kiếm tiền nuôi gia đình.
Đến tuổi, những cô gái đó liền ngừng nghỉ xem mặt, kiếm một khoản tiền sính lễ lớn cho cha , để trai hoặc em trai cưới vợ, cả đời cứ thế bóc lột sạch sẽ.
Mẹ ruột vẫn , giọng điệu tràn đầy giận dữ: “Anh là ý gì? Con gái chúng chỉ xứng một mạng sống thôi ? Chẳng lẽ chúng giúp họ nuôi con gái ư? Anh , con gái của họ cướp cuộc đời của con gái chúng ?!”
“Anh xem, chúng bồi dưỡng con gái họ ưu tú đến mức nào? Từ nhỏ học trường danh tiếng, múa ba lê, thể đánh piano, còn thường xuyên bỏ nhiều tiền nước ngoài tham gia các cuộc thi, thể , con bé thắng ngay từ vạch xuất phát! Còn con gái của chúng thì ? Cứ mãi ở quê chăn bò cắt rau lợn, chăm sóc em trai bệnh tật, cãi vã chửi bới , ngay cả cây lê yêu thích cũng khác chặt mất. Anh , em thấy mà xót xa quá, lòng em còn là của nữa . Cứ nghĩ đến những điều , mặt tối trong lòng em đều trỗi dậy.”
Cha ruột ngăn bà : “Vợ ơi, em đừng những lời khó như , coi chừng Như Ý thấy.”
Mẹ ruột cứ thế , thậm chí còn thảm hơn, giọng điệu oán giận càng lớn: “Nó thấy thì cứ thấy , quan tâm! Dù chúng cũng nuôi nó ăn ngon mặc bao nhiêu năm nay, nó cũng lời .”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cha ruột vẫn tiếp tục khuyên: “Vợ ơi, em đừng như . Dù Như Ý chúng nuôi bao nhiêu năm, ít nhiều cũng tình cảm. Em đây thương con bé nhất mà, nó ho một tiếng là em lo lắng đến mất ngủ.”
Có lẽ cha ruột chạm đúng chỗ đau của ruột, giọng điệu của bà thể là chút oán độc: “Tô Thâm, năm đó chúng vất vả lắm mới ngày hôm nay, vì cái gì? Nói cho cùng, vì nghìn vì vạn cũng chẳng vì con cái của chúng ? Kết quả bây giờ thì , áo cưới cho con nhà khác! Anh bảo em mà nghĩ thông ?”
“Lúc đó em , chúng chỉ đón con gái ruột về thôi, mỗi lo con gái của , cho Như Ý nữa, nếu lòng em sẽ cam. Anh chịu, cứ nhất quyết đón nó về, bây giờ em thấy nó ở đây, lúc nào cũng cảm thấy như gai đ.â.m tim .”
Những lời đúng là đ.â.m thấu tim gan.
Tô Như Ý ôm miệng, lặng lẽ rơi nước mắt, hệt như đóa hoa mỏng manh mưa vùi dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuy-hoa-va-nhu-y/chuong-4.html.]
--- Chương 4 ---
rụt tay đang định gõ cửa , lặng lẽ, dùng tay che tai cô , dùng giọng dịu dàng nhất đời mà :
“Đừng . Đây của chị.”
Nói xong, chủ động nắm tay cô , chậm rãi ngoài…
sắp học ở thành phố .
Nghe ngôi trường sắp học , là trường cấp ba hàng đầu của thành phố .
Lại , học sinh ở đó, chủ yếu là con nhà tiền quyền, thành tích xuất sắc là thứ yếu.
Những điều đều từ thím Tường, thím Tường là giúp việc trong nhà cha ruột, chuyên lo việc bếp núc.
Từ khi về nhà, gì cũng lóng ngóng, cha ruột suốt ngày quan tâm quá mức thì , còn cho việc.
Tô Như Ý suốt ngày cứ trốn trong phòng, ít khi ngoài.
đây là quen lao động , một ngày việc vận động gân cốt là cảm thấy khó chịu khắp .
Vì , luôn tranh thủ lúc cha ruột chú ý, lẻn lẻn , kiểu gì cũng tìm việc gì đó để , trong lòng mới yên tâm.
Việc bếp núc tương đối nhiều hơn, lẻn đó cũng nhiều hơn.
Dù thì mỗi bếp, bận rộn rửa rau cắt rau, trong mắt là việc, cả bận rộn đến hăng hái, thím Tường cản cũng .