Thương Long - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-08-11 13:31:59
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có tiền, liền dẫn bộ hơn mười dặm đường đến cửa hàng bán vải ở trấn mua vài xấp lụa. Mẹ vốn là quanh năm bước chân khỏi nhà, nhưng vì cuộc sống dạn dĩ khắp nơi.
Sau khi thêu thùa xong những chiếc khăn tay, mang phố ở trấn rao bán. Vì vốn liếng hạn, chỉ may hai chiếc váy rộng tay màu xanh lục. mùa hạ, áo khoác may bằng lụa mỏng nhẹ, thoáng mát dễ thở. Vừa mang phố, hai chiếc váy một tiểu thư nhà giàu trúng, nàng trả giá hai trăm văn tiền để mua cả hai. Mẹ còn tặng thêm cho nàng hai chiếc khăn tay, thêu hoa ngọc lan và đôi chim én.
Hoa ngọc lan thanh tân, tao nhã. Én đậu cành trúc, ngẩng đầu một đóa đào phớt hồng. Một nhành lá xanh mơn mởn, một sợi lông chim nhỏ, từng đường kim mũi chỉ đều sống động như thật. Vị tiểu thư tiếc lời khen ngợi tay nghề của , còn rằng tất cả quần áo đều may cho nàng.
Kiếm tiền, khuôn mặt cũng nở một nụ lâu thấy. Mẹ còn mua thêm một con gà và một ít thịt kho về trấn để cải thiện bữa ăn. Chẳng là ảo giác , nhưng tối hôm đó, kể chuyện về những việc diễn ở chợ, gắp gà và thịt kho bát tổ mẫu. Ta ngẩng đầu lên, thấy tổ mẫu với ? Nụ nhàn nhạt, thật khẽ, khẽ đến mức hoài nghi mắt nhầm …
Có khách quen định, việc buôn bán tự nhiên vốn hơn. Mẹ đến chọn mua những tấm vải vân la hơn, cắt may một chiếc áo khoác màu lưu ly xanh, kết hợp với váy lụa màu hồng nhạt. Mẹ mang bộ y phục đến phủ của vị tiểu thư đúng như hẹn.
Quả nhiên, những tiểu thư nhà giàu đều thích những bộ y phục thủ công tinh xảo, màu sắc đẽ như ráng chiều.
Từ đó, vị tiểu thư coi như một thợ thêu riêng của . Cuộc sống của nhà cũng dần khấm khá hơn. Ta cũng theo học thêu thùa và may vá, dần dần cũng bắt đầu phụ giúp thêu khăn tay và thêu hoa, đồng thời chăm sóc đồng ruộng trong nhà, học giặt giũ, nấu nướng, cấy cày và trồng rau.
Cứ như thế, ngày qua tháng khác, năm qua năm khác, thời gian thấm thoắt trôi , chín năm trôi qua.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta giờ mười sáu tuổi, dáng thon thả, uyển chuyển. Lông mày lá liễu, thanh khiết như ngọc, đôi mắt như làn nước mùa thu, dịu dàng, say đắm. So với lúc nhỏ, dung mạo đổi nhiều, chỉ là còn vẻ thơ ngây, non nớt của một đứa trẻ.
Mẹ , đường nét giữa đôi lông mày của giống cha. Mặc dù từng gặp mặt cha, nhưng những năm qua, thường kể về ông. Đôi lúc thức giấc ban đêm, thấy cầm chiếc vòng tay cha tặng mà lẳng lặng thầm. Mẹ… hẳn bao giờ ngừng nhớ thương cha.
Một ngày nọ, khi đến phủ của vị tiểu thư nọ ở trấn để giao y phục, trở về nhà. Lá phong rơi, gió nhẹ thoảng qua. Vừa bước làng, thấy tiếng gà gáy, chó sủa, xen lẫn tiếng ngựa hí, bò kêu và tiếng đùa rộn rã của đồng ruộng.
Khi bước nhà, cảnh tượng mắt khiến giật . Trong sân nhỏ đặt chín chiếc rương gỗ long não màu đỏ, rương còn quấn thêm những dải lụa đỏ.
Ta đến gần xem xét, bên trong là trang sức vàng bạc, lụa là gấm vóc, trâm cài, vòng ngọc, hoa , quả, và một chiếc rương cuối cùng chất đầy vàng bạc tiền. Ta thực sự kinh ngạc, sống đến giờ bao giờ thấy nhiều tiền như . Ta vội vàng chạy gian nhà phía tây, hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuong-long/chuong-2.html.]
Khi một chân bước trong, thấy cầm khăn tay lau nước mắt, thút thít. Trước mặt là một bộ phượng bào và hà y. Trong khoảnh khắc, lòng bỗng hoang mang, bất an. Ta dường như đoán điều gì đó, nhưng vẫn chính miệng , bèn bước tới hỏi: “Mẹ ơi, những thứ từ mà ạ?”
Nghe tiếng , ngẩng đầu lên. Nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn chút ngây thơ, bật nức nở, rưng rưng nước mắt nghẹn ngào : “Mấy hôm , tổ mẫu con ngoài, hỏi ý kiến hứa gả con .”
Nghe , lòng thắt : “Hứa gả ? Mẹ là ý gì, con hiểu.”
Mẹ tiếp tục: “Đồ ngốc! Nghĩa là gả con . Gia đình tồi, là con trai cả của nhà thương gia họ Ngô ở thành Ngô Du. dù gia thế họ đến mấy, chúng vẫn thực sự hiểu rõ về thiếu gia họ Ngô . Tất cả chỉ là lời đồn đại mà thôi.
Bao năm qua nhẫn nhục, chịu đựng cực khổ để nuôi con khôn lớn, còn chăm sóc tổ mẫu con. việc của bà thật sự khiến quá đỗi đau lòng. Hôm nay mới hiểu , bà vẫn luôn coi thường hai con ! Càng xem nhẹ con hơn. Lẽ nào bấy lâu nay tấm lòng chân thành của thể nào bà cảm động ? Ha! Thật chẳng bằng mang tấm lòng mà cho lũ súc vật ngoài đồng ăn.”
Súc vật ngoài đồng? Ta kinh ngạc lời của . Suốt bao năm qua, bao giờ hành vi nào lễ phép đối với tổ mẫu. Giờ đây, vì mà tức giận những lời , thật sự khiến quá đỗi bàng hoàng.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của , lòng đau xót thôi. Ta hít một thật sâu, xuống nắm lấy tay , mỉm : “Mẹ, đừng vì con. Cha đặt con đó, mai mối tác thành. Từ xưa đến nay, phận nữ nhi lớn chẳng đều lấy chồng ? Mẹ xem! Nhà họ Ngô đưa sính lễ nặng như , nghĩ bụng con gả sang đó cũng sẽ chịu khổ. Tổ mẫu dù ghét con cũng chẳng đến mức hại con . Có khi , con vất vả thêu thùa ban đêm nữa, như cũng thể yên tâm và đỡ vất vả hơn. Chờ cuộc sống của con định, con sẽ đón đến để hưởng phúc.”
Nghe an ủi, lau nước mắt nở một nụ gượng gạo, vuốt ve má : “Con ngốc! Mẹ dĩ nhiên hy vọng con gả sẽ hạnh phúc. …”
Ta giơ tay ngắt lời : “Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ hạnh phúc, đến lúc đó con sẽ đón đến sống một cuộc sống . Không hôn kỳ định khi nào, nhà họ Ngô đến rước dâu lúc nào?”
Mẹ : “Ba ngày nữa, giờ Thìn.”
“Được! Vậy con chuẩn đây, phiền giúp con sắp xếp đồ cưới! Con xin phép ngoài .” Ta dám mắt , liền chạy vọt sân . Nhìn quanh quất, xác nhận ai, mới thở dài thườn thượt, buồn bã lang thang vô định.
Ôi, một đống lời trái lòng để an ủi , thêm nữa chắc chắn thể diễn tròn vai . Những lời đó ngay cả cũng chẳng tin. Ta quá hiểu tổ mẫu của , cái gì mà “chẳng đến mức hại ”, phì! Thuở nhỏ, bà dùng lời lẽ cay nghiệt, hành động tàn nhẫn để đòi quấn chân , may mà tổ phụ che chở nên mới chịu khổ. Sau khi tổ phụ qua đời, bà dựa nuôi dưỡng, nên tuy thích nhưng cũng buông lời ác ý.
Giờ đây, bà việc “tiền trảm hậu tấu”, gả cho một lạ từng quen như . Ôi, chẳng là phúc là họa. Ta bước nặng nề, càng càng thấy sầu não.
Ngẩng đầu lên, đến căn nhà tranh nhỏ hoang vắng phía vườn, căn phòng , khỏi nhớ về tổ phụ, mắt bỗng rưng rưng. Cùng lúc đó, chợt nhớ thuở nhỏ, tổ phụ ít kể cho về một chuyện kỳ lạ ông tận mắt chứng kiến khi còn trẻ, đó là một gặp gỡ rồng…