"Con phải ra ngoài một chuyến," Tôi nói với người nhà: "Phải đi quét dọn một chút."
Cả tháng nay, khu biệt thự Hương Tạ Đế Uyển nơi nhà họ Diệp ở đều bị tôi quét dọn sạch sẽ.
Trong tiếng cảm ơn rối rít của hàng xóm, tôi không quên trồng thêm cây mới ở vòng ngoài của cả khu biệt thự, đề phòng zombie đánh lén.
Có thể nói, khu vực này, là một trong những khu vực an toàn nhất ở Kinh thành hiện tại.
Hôm nay, tôi nhận được tín hiệu cầu cứu từ một nơi từ chỗ ké đầu ngựa.
Tín hiệu cầu cứu rất đặc biệt, khí tức của ký hiệu đó, rõ ràng có vài phần tương tự với Giang Triệt.
Ké đầu ngựa bám trên người zombie, đã nhận được tín hiệu liên quan, nói rõ nơi này bị zombie bao vây tầng tầng lớp lớp.
U U tháng này đều rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều cùng cây Quyển Bá mà tôi trồng đánh nhau đến không biết mệt.
Tôi phát hiện cô ấy không biết từ lúc nào đã thức tỉnh dị năng, ngay cả bản thân cô ấy cũng không phát hiện ra.
Đây là chuyện không có trong nguyên tác, tôi không biết dị năng của cô ấy là gì. Hỏi cô ấy thì cô ấy cũng ngơ ngác, nhưng có thể thấy rõ bằng mắt thường là, thân thủ của cô ấy ngày càng tốt — đây là đặc trưng điển hình của dị năng giả.
Giang Triệt cũng vậy.
Cho nên, lần ra ngoài này của tôi, cũng mang theo hai người bọn họ.
"Chị ơi." Giang Triệt lái xe, U U ngồi ở ghế phụ, ôm một chậu xương rồng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ké đầu ngựa ở đâu ạ?"
"Đại học Kinh." Ghế sau đã bị chậu cây chen chúc, tôi nhìn bản đồ: "Trường của các em."
Đang là kỳ nghỉ hè, nhưng số học sinh còn ở lại Đại học Kinh không ít, phần lớn đều là ở lại học tập, làm thí nghiệm và theo dự án.
Nếu không phải bị mắc kẹt ở căn cứ Dược Tường, Giang Triệt vốn dĩ cũng phải quay về Đại học Kinh.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cả Đại học Kinh bây giờ đều chìm trong một mảnh tĩnh mịch c.h.ế.t chóc.
Cổng trường ngược lại không có zombie, cánh cổng trường xiêu vẹo mở một nửa, phòng bảo vệ ở một bên thỉnh thoảng lại đung đưa trong gió nhẹ, phát ra tiếng kẽo kẹt không may mắn.
Giang Triệt nhíu mày, khẽ nói: "Không ổn lắm."
Tôi không nói gì, chỉ sờ sờ cây Sen Đá trong lòng, bình tĩnh nói: "Đi thẳng năm trăm mét vào cổng, bên trái ba trăm mét, đó là chỗ nào?"
Giang Triệt tính toán một chút: "Tòa nhà giảng đường số ba, ở đó có cổng phía Tây."
Cổng phía Tây... đó không phải là địa chỉ tiệm bánh nướng mà nam chính làm việc sao?
Tôi nhìn về phía U U, U U lại đột nhiên hoảng hốt một chút, sau đó ôm chặt chậu cây trong tay.
Tôi nói: "Lái xe đến đó đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thuc-vat-dai-chien-zombie/chuong-9-cham-mat-nam-chinh.html.]
Trong khuôn viên trường có zombie lảng vảng, nhưng số lượng không nhiều.
Một đường lái xe vào, tôi phát hiện không ít tòa nhà đều truyền đến động tĩnh. Đặc biệt là khi đi ngang qua tòa nhà ký túc xá, rèm cửa sổ của những căn phòng đó đều đang khẽ rung động.
Có gan chạy ra ngoài thì đã đi rồi, ở lại đây chẳng qua là vì không tiện hoặc là quá sợ hãi.
Xe từ từ tiến lên, cuối cùng dừng lại ở cách tòa nhà giảng đường số ba không xa.
Zombie ở đây nhiều hơn những nơi khác rất nhiều, lúc này đang giống như ruồi không đầu, lảo đảo vây quanh cả tòa nhà giảng đường, ngược lại không xuất hiện hành động bám tường đập cửa.
"Ơ." U U phát hiện ra điểm không đúng: "Chúng nó... bị quấy nhiễu?"
Tôi lại nhìn thẳng về phía một chiếc xe khác đang đỗ bên cạnh tòa nhà giảng đường.
Có người vừa mới đến đây.
Tòa nhà giảng đường vốn yên tĩnh dường như xuất hiện chút xáo động, đám zombie gần đó đều cảm nhận được, chỉ thấy một cánh cửa sổ ở tầng hai đột nhiên bị mở mạnh ra.
Một nam sinh với vẻ mặt kinh hãi loạng choạng ngã xuống, phía sau còn có một bàn tay của đàn ông.
"A ——"
Có người đẩy cậu ta xuống.
Mà dưới lầu này, chính là bầy zombie.
Trong nháy mắt, tôi điểm nhẹ vào cây Sen Đá trong lòng bàn tay.
Cành của cây Sen Đá ngà voi nhỏ bé đó như thác nước, đột nhiên vươn dài mấy chục mét, những chiếc lá thịt mềm mại như hạt gạo phồng lên như quả bóng bay, chui ra từ cửa xe, ba cành cây chụm lại thành một vòng, đỡ lấy nam sinh đang phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cậu ta nước mắt giàn giụa, đột nhiên ý thức được mình còn chưa chết, liền kịp thời ngừng lại âm thanh.
Nhưng tiếng kêu này đã thu hút sự chú ý của zombie, chúng chậm rãi đi tới.
Cây xương rồng trong tay U U không chịu thua kém, đột nhiên vươn cao, gai nhọn trên người giống như có mắt, chuẩn xác đ.â.m vào đầu của chúng, b.ắ.n ra từng đợt m.á.u màu tím đỏ.
U U chớp chớp mắt, giống như mới phản ứng lại: "Tiểu Tiên, cậu lợi hại quá!"
Cây xương rồng càng thêm đắc ý, động tác phun gai nhọn càng thêm trôi chảy.
Tôi để cây Sen Đá ngà voi thả nam sinh xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía người đàn ông trong cửa sổ kia.
Đối phương có một khuôn mặt có thể coi là tuấn tú, đáng tiếc lệ khí giữa hàng lông mày phá hỏng dung mạo của anh ta.
Bên tai trái của anh ta có một đường vân đen kỳ dị, giống như mây đen sấm sét đang di chuyển — đây vốn là vết bớt của anh ta, sau khi thức tỉnh dị năng, vết bớt này liền thay đổi bộ dạng.
Nam chính, Mạc Quần.