6
Lúc ta tỉnh dậy, Kỷ Uyên đã không còn trong phủ. Ta nhân cơ hội lẻn vào thư phòng của hắn, định lén lấy quân cờ đó đi.
Đám chữ kì lạ giữa không trung lại ồn ào:
【Ôi chao ôi chao, thư phòng của nhất quốc Thừa tướng, là nơi muốn vào là vào được sao? Ám vệ đều ngủ hết rồi à? Cười khẩy.jpg】
【Nhắm mắt làm ngơ thôi!】
【Quân cờ đó nam chính luôn mang theo bên mình, nữ bảo bối không bằng nhìn xem ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, có bất ngờ đó!】
Bên trong chắc chắn có bí mật mưu phản của Kỷ Uyên!
Nghĩ đến đây, ta lập tức kéo ngăn kéo ra, nào ngờ bên trong chỉ có một cuộn giấy. Ta mở ra, giấy đã ngả màu ố vàng, nhưng được bảo quản rất tốt.
【Đồng tâm đồng đức, gia đình hòa thuận, cửa nhà yên vui.
【Kính nhau như khách, vợ chồng hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.
【Giúp đỡ chân thành, cùng nhau thề nguyền trọn đời.】
Đây... đây vậy mà lại là hôn thư ta viết hồi nhỏ!
Hồi bé, trong bữa tiệc cùng đám công tử tiểu thư chơi trò gia đình, ta luôn thích kéo Kỷ Uyên đóng vai vợ chồng, còn viết cả hôn thư, đòi Kỷ Uyên viết tên lên đó.
Ta tưởng tờ giấy này đã sớm bị vứt ở xó nào đó sau khi trò chơi kết thúc, rồi bị người trong cung đốt đi như giấy vụn. Không ngờ Kỷ Uyên vẫn luôn giữ gìn nó.
Cảm giác áy náy len lỏi trong lòng ta.
Chẳng lẽ, ta thật sự đã hiểu lầm Kỷ Uyên sao?
Ta đặt hôn thư lại chỗ cũ, ra khỏi Thừa tướng phủ đi thẳng đến Bùi phủ.
Đợi làm rõ mọi chuyện, ta sẽ biết tình ý của Kỷ Uyên dành cho ta là thật hay giả.
Người gác cổng Bùi phủ nói cho ta biết, Bùi Mộc đã đến Kinh Giao Đại Dinh tuần tra, nửa tháng sau mới về.
Ta đang nghĩ ngợi có nên đến doanh trại tìm Bùi Mộc không thì chợt nhớ ra ba ngày nữa là ngày lễ truyền thống của Đại Thịnh quốc - Mộc Thần tiết. Hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan đều phải đến Thang Tuyền cung ở ngoại ô kinh thành để tắm gội, cầu nguyện quốc thái dân an. Đến lúc đó ắt sẽ gặp được Bùi Mộc.
Ta thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, tiện thể kể lại cho Bùi Mộc nghe những tin tức mấy hôm trước mình biết được. Nghe xong, Bùi Mộc trố mắt, vẻ mặt hóng hớt: "Thái Hậu có con riêng?"
Ta: "..."
Có thể nhỏ tiếng chút được không?
May mà chỗ cái ao của ta khá vắng vẻ.
Bùi Mộc vốc nước hắt lên vai: "Quý nữ trước khi tuyển tú vào cung đều phải trải qua kiểm tra, chuyện đội mũ xanh cho Tiên đế chắc chắn là sau khi vào cung rồi. Việc gì đã làm thì ắt sẽ có dấu vết, ta sẽ âm thầm dò la, có gì sẽ báo cho nàng biết. Có cần ta chà lưng cho nàng không?"
Ta lắc đầu, không cần đâu.
Lúc đến đây ngồi xe ngựa quá lâu nên eo bị đau, Bùi Mộc vừa khéo lại nghỉ ngơi trên xe của ta, ta liền nhờ y xoa bóp cho, kết quả y xuống tay chẳng hề nương nhẹ, làm ta kêu la suốt dọc đường. Đến nơi rồi còn bị Kỷ Uyên nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, mặt mày đen xì, cũng không biết là ai lại chọc giận hắn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thua-tuong-xin-dung-so-nua-ta-khong-chiu-noi/6.html.]
Đang lúc mơ màng sắp ngủ thì Tiểu Hòa hốt hoảng chạy vào: "Điện hạ, không xong rồi! Thừa tướng đại nhân phát hiện nô tỳ sai người trộm quân cờ, giờ đang đi tới đây."
Bùi Mộc ghé sát vào ta: "Quân cờ gì?"
Ta đẩy Bùi Mộc ra: "Mau mặc quần áo vào, đừng để Kỷ Uyên bắt gặp."
Bùi Mộc chậm rãi mặc quần áo: "Sao cứ có cảm giác như đang bị bắt gian tại trận vậy? Nhưng ta là nữ mà! Hay là nàng sợ lại bị Kỷ Uyên giam trong phủ?"
Ta trợn mắt: "Người khác đâu có biết ngươi là nữ!"
"Cũng đúng ha!"
Bùi Mộc còn đang lề mề thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Kỷ Uyên: "Bùi Mộc có ở trong đó không?"
Trả lời hắn là thân binh của Bùi Mộc: "Đương nhiên, Công chúa điện hạ rất coi trọng Tiểu tướng quân nhà chúng ta!"
Chữ lạ toàn hóng hớt không sợ chuyện lớn.
【Haha, ngươi còn vênh váo nữa chứ, không thấy Thừa tướng đại nhân mắt đỏ hoe rồi sao? Cún con tan vỡ trái tim!】
【Rất muốn biết Thừa tướng đại nhân biết mình cứ ăn giấm chua của một nữ nhân thì sẽ có biểu cảm gì! Cười chảy nước mắt.jpg】
【Ta nhớ trong sách không có đoạn này mà? Thừa tướng đại nhân có phải sẽ hắc hóa sớm không?】
【Ép buộc! Mau ép buộc! Ta thích nhất kiểu này!】
Ta bỗng nhớ tới sợi xích trên giường, không nhịn được thúc giục Bùi Mộc: "Ngươi nhanh lên!"
Bùi Mộc vội vàng mặc quần áo, ngay khoảnh khắc Kỷ Uyên đẩy cửa bước vào thì nhảy qua cửa sổ.
Ta ngây người nhìn bóng dáng y, tay vô thức quơ quào trong không khí.
Không phải...
Ta chỉ bảo ngươi mặc quần áo vào, đừng để lộ chuyện ngươi giả nam thôi mà, sao lại nhảy cửa sổ bỏ chạy chứ?
Thế này chẳng phải càng giống như có gian tình sao!
Ta quay người lại, đã thấy Kỷ Uyên đang sải bước về phía ta với vẻ mặt giận dữ.
Tiểu Hòa thấy tình hình không ổn, lập tức chuồn mất.
Ta nghiến răng nghiến lợi, ngày thường ai cũng nói hay lắm, thề sống thề c.h.ế.t bảo vệ công chúa, đến khi thật sự gặp chuyện thì chạy còn nhanh hơn thỏ!
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Áo choàng lông cáo bị Kỷ Uyên tùy tiện ném xuống nền gạch đá, hắn bước từng bước xuống hồ.
Nước hồ từ dưới lên trên dần dần thấm ướt lớp áo lót màu trắng của hắn.
Đôi chân thon dài rắn chắc cùng với... kinh người!
Lên trên nữa, cơ bụng săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo lót màu trắng, vừa nhìn đã thấy rất mạnh mẽ!
Nghĩ đến mấy cuốn sách tranh Lệ Dương cô mẫu cho ta xem, ta bỗng hiểu được ý nghĩa của "thiên phú dị bẩm" mà chữ lạ nói là gì rồi!