4
Cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, ta vội vàng chỉnh lại giường, may mà người vào là Tiểu Hòa.
Nàng nhỏ giọng hỏi ta: "Công chúa, kế hoạch lấy danh nghĩa nuôi diện thủ để che giấu ám vệ xem ra không thực hiện được rồi, chúng ta phải làm sao để phục kích Thừa tướng, đoạt lại quyền lực đây?"
Ta cũng rất đau đầu, hôm nay mọi chuyện đều đã đảo lộn nhận thức của ta.
Ta xoa xoa trán, bảo Tiểu Hòa lui xuống.
Những dòng chữ kì lạ đó rốt cuộc có đáng tin hay không?
Nếu Kỷ Uyên thật sự thích ta, liệu ta có thể khuyên hắn, để hắn đừng có ngày nào đó nổi hứng tạo phản không?
Nhưng mà, sức hấp dẫn của hoàng vị rất lớn...
Ta có thể làm được không?
Ta theo bản năng muốn tìm manh mối từ những dòng chữ đó.
【Đồ ngốc, đừng tin những lời xúi giục đó, nam chính là kiểu người si tình, phụ hoàng người chính là nhìn trúng hắn yêu người đến mức có thể hy sinh tính mạng, cho nên mới yên tâm giao quyền phụ chính cho Kỷ gia!】
【Đúng vậy, ta nhớ hình như về sau, nam chính nhận ra nữ nhi ngốc thật sự muốn g.i.ế.c hắn mới hắc hóa, cưỡng ép nàng ta vào cửa, giam cầm trong viện, ngày ngày hành hạ. Nhưng dù hắc hóa rồi, nữ nhi ngốc vừa khóc hắn lại đau lòng không thôi, mỗi lần đều nói vài câu tàn nhẫn rồi vội vàng bỏ đi, sau đó tự mình trốn trong thư phòng cầm y phục nhỏ của nữ nhi ngốc tự mình giải quyết.】
【Ai bảo Thừa tướng đại nhân của chúng ta thiên phú dị bẩm chứ!】
【Ta cũng biết, chính là Thái hậu kia gây sự! Bà ta sai người đổi thoại bản của nữ nhi ngốc, còn luôn sắp xếp người lén lút đến trước mặt nữ nhi ngốc nói linh tinh, tiêm nhiễm dần dần khiến nữ nhi ngốc và Thừa tướng đại nhân xa cách! Bà ta muốn phù trợ con mình lên ngôi!】
【Hi vọng nữ nhi ngốc có thể thay đổi kết cục, bất quá trò chơi giam cầm cũng không tệ, toàn là thịt! Hít hà hít hà~】
Ta nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt, còn liên quan đến Thái hậu nữa?
Sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng không lập hậu nữa, cho nên Thái hậu hiện tại là Thục phi lúc bấy giờ. Bà ta vốn không có tư cách làm Thái hậu, nhưng nhà mẹ đẻ của bà ta là Trấn Quốc Công phủ, nhất lực đưa bà ta lên vị trí Thái hậu.
Trước kia ta cũng từng đề phòng bà ta, nhưng bà ta suốt ngày ru rú trong Từ Ninh cung ăn chay niệm Phật, Trấn Quốc Công phủ cũng không có động tĩnh gì. Ta mới không còn chú ý đến bọn họ nữa.
Hơn nữa, theo ghi chép trong cung, bà ta cả đời không có con, sao lại có con được?
Không được, ta phải đi tìm Bùi Mộc thương lượng một chút!
Vừa định hành động, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thua-tuong-xin-dung-so-nua-ta-khong-chiu-noi/4-5.html.]
5
"Công chúa, còn cần thần kể chuyện cho người nghe nữa không?"
Chữ kì lạ:
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
【Nam chính cứng miệng c.h.ế.t đi được, còn kể chuyện, rõ ràng là nhớ nữ chính đến mức mất ngủ.】
【Người trong mộng đang nằm trên chiếc giường hắn đặc chế, đổi lại là ai cũng không ngủ được.】
【Theo ta thì, đẩy cửa, đi vào, chỉ một chữ thôi!】
Ta lờ đi đám chữ đó, nhớ lại chuyện hồi nhỏ, việc tìm Bùi Mộc cũng không gấp gáp trong chốc lát. Ta và Kỷ Uyên đã lâu rồi không ở chung như vậy, bèn nói: "Kể không hay thì lôi ra đánh một trăm đại bản."
Kỷ Uyên khẽ cười một tiếng. Dưới ánh nến, hắn ngồi xuống đất, giọng nói trong trẻo truyền vào tai.
Ta thấy hắn đưa tay lấy ra một thứ gì đó từ trong ngực, sau đó thân thể bỗng nhiên truyền đến một cảm giác quen thuộc.
Lại là quân cờ!
Ta cuộn tròn người lại trên giường, cắn chặt chăn, hai chân quấn chặt vào nhau.
Ngón tay Kỷ Uyên gõ gõ vào chỗ không bằng phẳng trên quân cờ.
Ta ôm chặt chăn trong lòng, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, cả người run rẩy không ngừng.
"Đừng... đừng sờ quân cờ đó nữa."
Kỷ Uyên chắc hẳn đã nghe ra sự khác thường trong giọng nói của ta, hắn muốn đẩy cửa vào, nhưng lại e ngại lễ tiết nam nữ, chỉ đành hỏi vọng vào: "Minh Gia, người không sao chứ?"
Ta buông chăn ra, nằm vật xuống giường: "Ngươi đừng sờ quân cờ đó nữa là không sao."
Ta tưởng Kỷ Uyên sẽ ngoan ngoãn cất quân cờ đi, nhưng hắn không làm vậy. Hắn vừa mân mê quân cờ, vừa hỏi: "Tại sao? Sao người biết ta đang sờ quân cờ?"
Ta đỏ hoe mắt, che chặt miệng không để lộ ra tiếng động, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
Ánh nến lập lòe, ta như thấy Kỷ Uyên đang đứng ở đầu giường, lại như là ảo giác của ta.
Đợi đến khi ta hoàn hồn lại, bên ngoài cửa đã không còn bóng dáng Kỷ Uyên nữa. Ta nằm bệt trên giường, cảm giác ẩm ướt phía dưới. Nhưng ta thật sự lười động, may mà giường đủ rộng, ta lăn qua một vòng, di chuyển đến chỗ êm nhất rồi chìm vào giấc ngủ. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, lấy lại quân cờ đó.