Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thủ Phụ Đại Nhân Quân Tử Bệnh Kiều - Chương 25: Cầm đuốc soi

Cập nhật lúc: 2024-11-27 04:25:13
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong trướng tối đen như mực, Diêu Trăn thấy gì, nhưng thể cảm nhận đang ở cách nàng xa phía , nàng thấy tiếng thở của nọ, đều đặn và nhẹ nhàng, dường như đang kiên nhẫn chờ nàng trở về.

Đột nhiên phát hiện còn khác, Diêu Trăn giật nảy , trái tim đập liên hồi, bàn tay vốn chạm chân nến, bỗng nhiên lệch , nắm lấy mép bàn.

Nàng phân biệt phương hướng truyền đến tiếng thở, trầm giọng : "Kẻ nào dám cả gan xông ?"

Người nọ đáp.

Đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, Diêu Trăn về phía , mơ hồ thấy một bóng cao lớn.

Mũi nàng vẫn còn vương vấn mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng quen thuộc.

lúc Diêu Trăn nhận mùi hương chút quen thuộc, trong bóng tối, nọ chậm rãi mở miệng: "Là ."

Giọng trầm thấp, vang lên bên tai, mang theo chút run rẩy, tựa như ngọc lạnh rơi xuống khe núi, vô cùng dễ .

Chính là Tống Trạc.

Diêu Trăn lập tức nhận đến là ai, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng đôi chút.

Nàng buông lỏng các ngón tay đang nắm chặt mép bàn, ôn nhu : "Tống công tử, chuyện gì ?"

Tống Trạc lập tức trả lời nàng, trái tim Diêu Trăn thình thịch, trong lòng nhất thời chút chắc chắn.

Mấy ngày tiếp xúc , tuy nàng còn sợ Tống Trạc như nữa, nhưng hai ít khi ở riêng.

Lúc ở trong một gian nhỏ hẹp, xung quanh đều là thở của , nàng liền chút căng thẳng, nhịn nghĩ đến những chuyện xảy khi hai ở riêng, đầu ngón tay khẽ cuộn tròn.

Nghĩ một hồi, Diêu Trăn hỏi : "Chàng thấy thị nữ của ?"

Lần Tống Trạc trả lời nàng, nhẹ nhàng đáp: "Ừm, thần sai nàng lui xuống."

Diêu Trăn gật đầu, đó mới chậm chạp hiểu hàm ý trong lời của , động tác đột nhiên cứng đờ, lắp bắp : "... sai nàng lui xuống...? Chàng sai nàng lui xuống gì?"

Phía truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Tống Trạc đang dậy về phía nàng, mỗi bước chân đều như dẫm lên trái tim nàng.

Hắn dừng bàn, cách nàng vài bước, thắp sáng chân nến, ánh sáng le lắt lan tỏa, đường nét tuấn tú của dần dần hiện rõ trong mắt nàng.

Hắn khẽ mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như một bức tượng tạc từ ngọc lạnh, lãnh đạm, vô tình, Diêu Trăn ngẩng đầu , nhưng trong lòng vô cớ căng thẳng.

Tống Trạc đặt chân nến lên bàn, hàng mi rũ xuống, về phía nàng.

Ánh nến khẽ lay động, càng lúc càng sáng, vì đôi lông mày rậm, đôi mắt dài, sống mũi cao thẳng của Tống Trạc giống như vẽ tỉ mỉ bằng bút lông, đều rơi mắt Diêu Trăn.

Nàng cảm thấy môi khô, khẽ mím môi, thấy : "Nghe Thái tử , công chúa nơi ."

Diêu Trăn khẽ nhíu mày: "Phải."

Tống Trạc chớp mắt: "Vì cùng lên đường?"

Câu của khiến Diêu Trăn chút sững sờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy.

kịp để Diêu Trăn trả lời, Tống Trạc tự tìm cho nàng một lý do : "Là vì công chúa , Tần Tụng sẽ ở nơi ?"

Diêu Trăn khựng , nhớ ban ngày, Diêu Miệt dường như quả thật nhắc đến chuyện Tần Tụng sẽ ở trấn thủ.

nàng vì điều .

Nàng im lặng, Tống Trạc cũng gì nữa, ánh mắt trong trẻo nàng.

Môi Diêu Trăn mấp máy vài cái, ngẩng đầu , bắt gặp ánh mắt của , ngẩn , mím môi.

Đôi mắt sâu thẳm, khi chăm chú một , sẽ khiến bất giác nảy sinh một loại ảo giác.

Một loại ảo giác rằng câu trả lời của nàng đối với quan trọng đến nhường nào.

Trái tim Diêu Trăn run lên.

Liền thấy Tống Trạc khẽ hừ một tiếng: "Ta hiểu .

"Là công chúa, đất phong năm nước bốn mươi mốt châu, nên để thiên hạ đến, nhưng sa tình ái, đức xứng vị. Ta là dạy dỗ công chúa, nên khuyên can."

Hắn xong với vẻ mặt cảm xúc, ánh mắt vẫn dừng mặt Diêu Trăn.

Ai ngờ Diêu Trăn xong, im lặng một lúc, hừ một tiếng giống như : "Là dạy dỗ?"

giọng của nàng ôn nhu, tiếng hừ , thoạt giống như sự kiêu ngạo sợ hãi.

Tống Trạc trầm giọng : "Phải."

Trong tiếng tí tách nho nhỏ của ngọn nến, Diêu Trăn yên lặng , chậm rãi chớp mắt.

Hơi thở lạnh lẽo Tống Trạc vẫn tỏa từ khắp nơi, nhưng Diêu Trăn những thở đó bao vây, còn sợ hãi như nữa.

Có lẽ bóng tối khiến con thêm can đảm, hoặc là những ngày ở chung với Tống Trạc cũng coi như hòa thuận, nhạt những ký ức đau khổ .

Diêu Trăn thấy ôn nhu : "Tống công tử dạy dỗ, cũng quản rộng đấy."

Ánh mắt Tống Trạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Diêu Trăn thấy thần sắc của đổi, sống lưng nổi lên một trận run rẩy.

Ánh nến mơ hồ rõ ràng, bóng dáng mảnh mai của nữ lang, chậm rãi tiến về phía bóng đang yên bất động .

Ánh nến run rẩy, hai bóng thon dài mặt đất cũng theo đó nhấp nhô, giống như những gợn sóng lan tỏa mặt nước.

Diêu Trăn dừng cách một bước, suy nghĩ một lúc, ánh mắt rơi bên hông , môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu : "Người dạy dỗ, từng bẻ gãy eo ."

Cánh tay nàng nâng lên, tay áo buông xuống, lộ cổ tay trắng nõn như ngọc, ánh mắt u ám của Tống Trạc, đầu ngón tay vuốt ve cổ , chậm rãi lên, vòng qua cằm ngọc, dừng đôi môi đỏ mọng: "Đã từng hôn môi ."

Dưới ánh nến, làn da của nữ lang càng thêm trắng mịn, như phát sáng.

Sau khi đầu ngón tay dừng môi, Diêu Trăn bất giác mím môi, mới : "Tống Trạc, chính là một quân tử, một dạy dỗ như ?"

Ánh mắt Tống Trạc lạnh vài phần, yết hầu chuyển động.

Hắn lạnh lùng : "Công chúa đang ."

Môi Diêu Trăn ươn ướt, , nàng chớp mắt, gật đầu như lẽ đương nhiên, đó cúi đầu định lặp động tác , tay sờ lên eo : "Chàng--"

Tay nàng kịp chạm eo .

Tống Trạc đột nhiên hành động, tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo tay nàng , cằm vì động tác cúi mà chạm trán nàng.

Hắn thấp giọng cảnh cáo: "Diêu Trăn."

Giọng rơi tai Diêu Trăn, vang lên ong ong.

Diêu Trăn mở miệng, lời còn khỏi miệng, cằm bỗng nhiên ngón tay nâng lên, nâng cằm nàng, hôn lên môi nàng, vì lời của Diêu Trăn vỡ vụn thành một tiếng "ưm" nhẹ nhàng.

Tim nàng đập dữ dội, thở gấp, cảm nhận bàn tay ấm áp của Tống Trạc vuốt ve gáy , xoa xoa.

Trán Diêu Trăn đụng , in một dấu đỏ, đau, nhưng nàng còn tâm trí để ý đến nữa.

Tống Trạc buông nàng , thở chút dồn dập, cằm cũng một vài dấu vết đỏ ửng.

Khung mắt cũng đỏ ửng, đuôi mắt nhếch lên, ánh lên vẻ u ám.

Màn đêm dày đặc, tựa trán Diêu Trăn như một yêu tinh, giọng khàn khàn: "Nói câu ."

Bị dẫn dắt, Diêu Trăn mím môi: "Câu nào? 'Tống Trạc, chính là dạy dỗ như --'"

Tống Trạc khẽ , tiếng trầm thấp vang vọng giữa lồng n.g.ự.c và nàng.

Hắn đáp: "Ừm." Sau đó hôn lên môi nàng nữa, chóp mũi chạm , một lúc mới buông , ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc ướt bên thái dương nàng, gân xanh nổi lên, giọng : "Nói nữa."

Hơi thở quấn quýt, n.g.ự.c Diêu Trăn phập phồng dữ dội, trong bụng dâng lên một cỗ bất bình, cắn răng nữa.

Nàng một câu, Tống Trạc liền hôn nàng một cái.

Cứ như mười mấy , Diêu Trăn hôn đến mềm nhũn, dựa lòng , cơ thể khẽ run, mở miệng cãi với , nhưng nàng thở đều, thở tràn ngập mùi hương của , môi cũng run rẩy, giọng mang theo sự ôn nhu như nước.

Diêu Trăn khẽ nhắm mắt , cơn tức giận trong bụng từ từ lắng xuống.

Nàng rõ, còn sức lực nữa, nếu lên tiếng, nhất định sẽ khiến Tống Trạc tấn công nữa, đến lúc đó nàng sẽ còn sức phản kháng.

Nàng cũng , với giọng điệu hiện tại của - hôn đến mềm nhũn - bất kể gì, cũng thể khiến đàn ông mặt phát điên.

Nàng cũng đối mặt với giọng của chính .

Môi cắn đến tê dại, trong lòng Diêu Trăn dâng lên một cỗ tức giận khác, dùng trán , hung hăng đụng n.g.ự.c Tống Trạc.

Tống Trạc ôm nàng, kịp đề phòng, nàng đụng , phát một tiếng rên trầm thấp.

Hắn nhíu mày, dường như hiểu hành động của nàng, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ nghi hoặc, đó nắm lấy cằm nàng, cúi xem vết đỏ trán nàng, khẽ mím môi: "Không đau ?"

Một lọn tóc của rơi xuống, lướt qua đuôi mắt Diêu Trăn, rũ xuống ngực.

Diêu Trăn đưa tay quấn lấy lọn tóc mát lạnh , rõ ràng cơ thể vẫn đang run rẩy, nhưng cố chấp : "Không cần lo."

Ánh mắt Tống Trạc lạnh.

Nhận thấy thở xung quanh đổi, Diêu Trăn lập tức ngoan ngoãn, đổi giọng: "... Đau, đau lắm."

Nàng nhón chân lên, ngẩng cằm, cho xem chỗ môi trầy da: "Chỗ , cũng đau lắm."

Môi nàng ươn ướt, ánh lên vẻ lấp lánh, Tống Trạc chằm chằm một lúc, đầu ngón tay khẽ vuốt qua, cơ thể nàng run lên, trong cổ họng phát tiếng rên rỉ như thú nhỏ, đầu ngón chân đang nhón lên bỗng nhiên hạ xuống.

"Vẫn nơi , cùng lên đường ?"

Ngón tay Diêu Trăn luồn kẽ tay , giãy giụa gạt ngón tay , nhỏ giọng : "... Ừm."

Ánh mắt Tống Trạc u ám, chằm chằm nàng, đầu ngón tay dùng sức hơn, cho đến khi nàng mấp máy môi đỏ mọng, nước mắt lưng tròng, mới chậm rãi : "Được."

Hắn ôm eo Diêu Trăn, kéo nàng gần , tóc mai quấn lấy .

Móng tay Diêu Trăn quấn lấy một lọn tóc của , môi đau, trong lòng dâng lên một cỗ oán hận, tim cũng đập nhanh.

khi ôm lòng, ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo , tai áp lồng n.g.ự.c , nàng phát hiện nhịp tim của Tống Trạc mạnh mẽ, đều đặn, hề chút gợn sóng nào, hề ảnh hưởng bởi sự tiếp xúc gần gũi của hai .

Diêu Trăn ngẩn , lý trí trở , nhịp tim dần dần bình phục.

Một lúc , nàng thấy Tống Trạc chậm rãi thốt một cái tên: "Tần... Tụng."

Diêu Trăn cụp mi xuống, bình tĩnh một lúc, nhẹ giọng : "Sao nhắc đến ."

"Chẳng nàng cùng lên đường là vì ."

Diêu Trăn ngẩng đầu : "Ta từng ."

Tống Trạc cúi đầu nàng, ánh đèn, khuôn mặt nàng như một khối mỡ dê đang tan chảy, dường như chỉ cần dùng sức, nàng sẽ bóp nát.

Hàng mi dài, chậm rãi chớp chớp hai cái.

Ngay đó, Tống Trạc thấy giọng chút tủi của nàng: "Đi xe ngựa mệt mỏi, còn Thế tử Tín Vương cùng... Ta mệt , cũng ."

Tống Trạc nàng, thần sắc khó hiểu.

Rất lâu , hàng mi dài rũ xuống, vuốt ve tóc nàng, chậm rãi : "Được."

Tranh luận hồi lâu, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Tống Trạc cũng nhượng bộ, đồng ý cho Diêu Trăn ở .

Điều kiện tiên quyết là, điều chỉnh một nhân sự cùng, Tần Tụng sẽ Sóc Phương cùng .

Diêu Trăn ý kiến gì.

Tống Trạc cũng gì thêm.

Sáng sớm ngày hôm , Tín Vương phái đến hỗ trợ đến. Hai đội quân hợp nhất, cùng dọn dẹp đá sạn bịt kín đường núi, công việc vốn mất ít nhất ba ngày, nay chỉ mất hơn nửa ngày thông đường.

Thế tử Tín Vương, Diêu Thiêm cùng, xuống ngựa ồn ào đòi gặp Diêu Trăn, ầm ĩ cả buổi sáng, Diêu Trăn phiền, tránh mặt gặp.

Chiều hôm đó, Tống Trạc liền điểm một nửa , cộng thêm năm trăm do Tín Vương phái đến, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn lên đường.

Cách đó hơn trăm dặm một huyện tên là Thông, khởi hành lúc , phi ngựa nhanh, trời tối thể đến trạm dịch của Thông huyện.

Theo kế hoạch ban đầu, Diêu Thiêm cùng Tống Trạc. Diêu Trăn tạm thời ở , lập tức lóc om sòm, kiên quyết chịu .

Mệnh lệnh của Tín Vương ở đây, , khác , cho nên khi ồn ào một hồi, thấy ai để ý đến , dần dần còn ầm ĩ nữa; đó chuyện mấy ngày trong quân, tức giận vô cùng, xách từng ý cãi lời Diêu Trăn hôm đó, mỗi đá mấy cái, mới coi như nguôi giận.

Sau khi đường thông, Diêu Trăn xử lý xong công việc, xuất hiện một .

Nàng vén rèm trướng ngoài, bên ngoài đang bận rộn náo nhiệt, gió núi thổi rèm trướng bay phần phật.

Ánh mắt đảo qua đám đông, thấy Diêu Thiêm , nàng thở phào nhẹ nhõm. Rồi nghĩ đến việc Diêu Thiêm kiên quyết chịu , thể sẽ ở đây phiền nàng, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, chút hối hận vì quyết định ở .

bàn bạc kỹ lưỡng, kế hoạch xác định; tạm thời đổi, e rằng kịp. Hơn nữa là do nàng yêu cầu ở , tình hình thiên tai khẩn cấp, nên nhanh chóng lên đường, ngày đêm di chuyển, nếu nàng cùng, đến lúc đó trong đoàn thêm xe ngựa, sẽ chậm thời gian.

Tống Trạc đối xử với nàng tệ, để một binh cho nàng, ngoài việc trong những , nàng quen nhiều , cũng vấn đề gì khác.

Diêu Trăn trướng một hồi, cẩn thận nhích từng bước chân, len lỏi qua lối hẹp giữa đám đông, tìm kiếm bóng dáng Tống Trạc.

Nàng và còn một công vụ bàn bạc xong, giờ sắp sửa lên đường, nàng hỏi cho rõ ràng một việc, tránh những vấn đề thể phát sinh .

Lúc nàng xuất hiện, Tống Trạc đang lưng ngựa cách đó xa chú ý tới, giọng chậm vài phần, ánh mắt dừng nàng.

Thấy hình mảnh mai của nàng khó khăn len lỏi giữa những túp lều, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, Tống Trạc dừng cuộc trò chuyện, gọi Viên Thanh: "Đi hỏi Công chúa xem đang tìm gì."

Viên Thanh bước nhanh tới, chắp tay hành lễ, mặt Diêu Trăn, trầm giọng gì đó.

Tống Trạc nắm chặt dây cương, một bên chậm rãi trò chuyện với bên cạnh, một bên quan sát nàng ở phía xa.

Ánh nắng rực rỡ chan hòa, sống mũi cao thẳng, lông mày và lông mi ánh lên màu vàng kim.

Diêu Trăn Viên Thanh xong, gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quanh quất hai , ánh mắt chạm , đôi mắt long lanh dường như sáng lên.

Nàng nghiêng đầu gì đó với Viên Thanh, bước về phía Tống Trạc, làn váy theo bước chân xoè , tạo thành từng đợt sóng lăn tăn.

Vị quan bên cạnh vẫn đang gì đó, Tống Trạc mím môi mỏng, bóng dáng yểu điệu của Diêu Trăn dần dần phóng đại trong tầm mắt, bỗng nhiên phẩy tay, bảo lui xuống .

Vị quan sửng sốt, lui .

Diêu Trăn tới mặt ngựa của Tống Trạc, đưa tay vuốt ve đầu ngựa, đó ngẩng mặt .

Trên nàng thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào thanh mát, ngửi kỹ, dường như còn một chút mùi hương lạnh lẽo Tống Trạc.

Con ngựa của Tống Trạc tính tình hung dữ, xưa nay chỉ cho phép Tống Trạc đến gần, cho lạ tới gần, càng cần đến việc chạm nó. Hôm nay nó cho phép Diêu Trăn sờ, Viên Thanh theo bên cạnh chút kinh ngạc, mắt mở to hơn một chút.

khi ngẩng mắt lên, Tống Trạc hề vẻ gì là ngạc nhiên, liền đè nén nghi hoặc trong lòng, lặng lẽ lui về góc khuất.

Lông ngựa trắng như tuyết, bờm ngựa gió thổi tung, xuyên qua kẽ tay Diêu Trăn, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa. Tống Trạc cúi mắt xuống, tay áo màu xanh xám cũng gió thổi phần phật.

"Công chúa tìm ?"

Diêu Trăn khẽ gật đầu, ôn tồn những điều còn thắc mắc khi xử lý công vụ lúc nãy cho . Thỉnh thoảng gặp những điều khó diễn tả, liền đưa tay hiệu.

Vì sắp sửa lên đường, Tống Trạc xuống ngựa, cúi xuống, nghiêng tai lắng nàng , đó chậm rãi giải thích từng điều rõ ràng.

Một khắc , Diêu Trăn chớp chớp mắt, nhỏ giọng : "Đa tạ ."

Tống Trạc trầm giọng: "Không cần."

Nói , nhưng hai đều nhúc nhích, cách một hai bước chân, một một , im lặng hai bên.

Tống Trạc mím môi mỏng: "Công chúa, còn vấn đề gì nữa ?"

Diêu Trăn vuốt ve đầu ngựa, : "Không còn nữa."

Viên Thanh từ xa , chỉ cảm thấy bầu khí giữa hai kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn , nhưng rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào, lén quan sát một hồi, .

Có lẽ do bọn họ im lặng quá lâu, bốn vó ngựa bắt đầu bồn chồn di chuyển.

Tống Trạc kéo dây cương, quát nhẹ hai tiếng, ánh mắt trầm xuống: "Thần , Công chúa vạn sự cẩn thận."

Diêu Trăn gật đầu, định gì đó, nhưng hàng mi run lên dữ dội, hốc mắt dần dần đỏ lên, bỗng nhiên im bặt.

Tống Trạc nàng, mím môi mỏng, ngay đó xoay ngựa, vây nàng giữa lưng ngựa và một túp lều, bóng dáng che nàng kín mít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-phu-dai-nhan-quan-tu-benh-kieu/chuong-25-cam-duoc-soi.html.]

Hắn quá cao, động tác đột ngột, Diêu Trăn kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng mặt , đôi môi đỏ mọng hé mở, bên trong còn dấu vết trầy xước mờ nhạt.

Tống Trạc đưa lưng về phía ánh nắng, khi nàng sang, nheo mắt , hàng mi ướt át.

——Ngay đó, một bàn tay ấm áp đặt lên má nàng, đầu ngón tay lau giọt nước mắt nơi đuôi mắt nàng.

Tống Trạc giơ tay lên.

Diêu Trăn chớp chớp mắt, còn kịp phản ứng, nhanh chóng thu tay về, trầm giọng : "Bảo trọng." Rồi xoay ngựa, thúc ngựa rời .

Diêu Trăn bóng lưng , luôn cảm thấy dường như còn gì đó.

bóng dáng dần dần khuất xa.

Giữa gió núi, y phục màu xanh xám của bay phấp phới, đường nét thanh tú phủ một lớp ánh sáng vàng kim, giống như một con hạc tiên vỗ cánh bay, siêu thoát khỏi trần tục, rơi trần tục, đó biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Một lát , Diêu Trăn khẽ lẩm bẩm: "...Bảo trọng."

Tống Trạc rời .

Tần Tụng, Diêu Miệt, những Diêu Trăn tương đối quen thuộc, đều rời .

Bên cạnh nàng chỉ còn một Hoán Trúc, đang đấu trí đấu dũng với Diêu Thiêm.

Lúc bọn họ xuất phát, Diêu Trăn tiễn, chỉ từ xa theo. Đoàn hùng hậu, nhanh khuất khỏi tầm mắt nàng, nàng buồn bã một hồi, xoay trở về lều của , bất ngờ phát hiện Viên Thanh đang lều.

Nàng ngạc nhiên: "Sao ngươi ở đây?"

Viên Thanh ôm kiếm, ánh mắt cũng chút hoang mang, : "Trước khi , chủ công bảo đây, bảo vệ Công chúa."

Diêu Trăn suy nghĩ một chút: "Không , ngươi mau chóng cưỡi ngựa theo chủ công của ngươi , bên tình hình định, bên thứ đều , e rằng sẽ xảy biến cố."

Viên Thanh nhúc nhích: "Thuộc hạ lệnh chủ công, dám tự ý hành động."

Giọng Diêu Trăn trầm xuống vài phần: "Lời của bản cung, ngươi cũng ?"

Viên Thanh cứng đầu, nhúc nhích.

Diêu Trăn thêm vài câu với , thấy lay chuyển, cũng quản nữa, tự lều.

Diêu Thiêm an phận một lúc, qua giờ Mùi, xuất hiện lều của Diêu Trăn, .

Viên Thanh như hòn đá tảng chắn lều, Diêu Thiêm đánh , bên cạnh thị vệ, nào cũng thất bại thảm hại, mấy , uy h.i.ế.p quan viên tìm cớ điều Viên Thanh , lân la đến lều, thăm dò trong.

Diêu Trăn vốn chút yên lòng, quấy rầy, càng thêm phiền muộn, sắc mặt lạnh.

Chưa đợi nàng lên tiếng, Hoán Trúc tự giác tới chỗ rèm lều, đuổi : "Thế tử điện hạ, Công chúa nhà chúng đang bận, ngài đến nhé."

Nghe , Diêu Thiêm ồn ào nữa, nhưng cũng rời , sai mang đến một chiếc giường êm, canh giữ cửa lều.

Hoán Trúc còn cách nào khác, đành canh giữ ở cửa lều, đề phòng xông .

Lúc chạng vạng, Hoán Trúc đang vá tay áo sờn, bỗng nhiên thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài lều, đó là tiếng chuyện ồn ào truyền đến.

Diêu Trăn ở trong lều, thấy tiếng động liền , cau mày ngoài lều, nhỏ giọng : "Ra ngoài xem ."

Hoán Trúc vén rèm lều lên, vặn thấy mấy từ Tín Vương phủ đến, vây quanh Diêu Thiêm, trong đó một mặc khinh giáp, đang ghé tai Diêu Thiêm gì đó, Diêu Thiêm một hồi, vẻ mặt cà lơ phất phơ biến mất, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Một lát , Diêu Trăn thấy : "Được, ."

Hoán Trúc và Diêu Trăn , vén rèm lều ngoài.

Diêu Thiêm mặt mày cứng đờ một hồi, thấy nàng, ánh mắt linh hoạt hơn một chút: "Hoán Trúc cô nương, cho gặp đường một chút."

Hoán Trúc lên tiếng, thấy tiếp tục : "Trong nhà việc gấp, bảo lập tức về. Ta cam đoan chỉ gặp một lát, hai câu, tuyệt đối quấy rầy lâu!"

Hoán Trúc do dự một hồi, thấy trong lều truyền đến một tiếng "ừ" khẽ, mới vén rèm lều lên.

Diêu Trăn chậm rãi bước , .

Diêu Thiêm mặt mang theo nụ , ánh mắt chút phức tạp, im lặng nàng một hồi, chậm rãi : "Biết thế cùng họ Tống , đỡ bắt về."

Hắn nhắc đến Tống Trạc, Diêu Trăn trong lòng khẽ động, mím môi đỏ, đáp lời.

Diêu Thiêm nàng thật sâu hai , bỗng nhiên một câu chẳng : "Đường , nếu như để từ bỏ phận Hoàng thất, Công chúa nữa, cần hao tâm tổn sức vì thiên hạ, sống tự do tự tại ở chốn thôn quê, kết thúc một đời, nguyện ý ?"

Diêu Trăn .

thấy vẻ mặt nghiêm túc, nàng liền cúi mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu.

"Vì ?"

Diêu Trăn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mà kiên định : "Bởi vì là Công chúa, đất phong năm nước bốn mươi mốt châu, thì nên tròn bổn phận của Công chúa, dốc hết sức , tròn trách nhiệm của Công chúa, dù ngày mai chết, cũng nên xông pha chút do dự, lựa chọn nào khác."

Diêu Thiêm sửng sốt một chút, ngay đó ngửa mặt to, liên tục khen ngợi: "Tốt, , !"

Diêu Trăn đợi xong, : "Nếu dùng câu hỏi , sẽ trả lời thế nào?——Huynh thể từ bỏ vị trí Thế tử, sống tự do tự tại, hưởng lạc đời ?"

Sắc mặt Diêu Thiêm đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu , mới từ kẽ răng nặn mấy chữ: "… Ta cũng thể."

Diêu Trăn gật đầu: "Vậy là ."

Nàng nữa, ánh mắt về phía con đường thông đến phía Tây. Cuối con đường, núi non trùng điệp, một vầng tà dương màu máu, đang dần dần chìm giữa những ngọn núi.

Diêu Thiêm tại chỗ, nàng, nhúc nhích.

Một lúc lâu , khẩy : " . Người ngoài đều Hoàng thất giàu sang tôn quý, nào đều là... những kẻ bất do kỷ."

Diêu Trăn đáp lời.

Hắn xoay rời .

Mấy của Tín Vương phủ, vẫn vây quanh bên cạnh , như một sợi dây xích xoắn , trói buộc kéo về Vương phủ.

Sau khi Diêu Thiêm những lời kỳ lạ đó bỏ , doanh trại khôi phục sự yên tĩnh, như thể từng sóng gió nào nổi lên.

Diêu Trăn trở về trướng, hồi tưởng một hồi, cảm thấy lời của dường như ẩn ý, tựa hồ mượn lời ngoài ý nhắc nhở nàng điều gì đó. Suy nghĩ kỹ , nàng cảm thấy suy nghĩ nhiều , Diêu Thiêm là kiêu căng ngạo mạn như , hẳn là cảm thấy hù dọa nàng thú vị, khi rời cố ý dọa nàng một phen mà thôi.

Qua thêm hai ngày nữa, lương thảo trong doanh trại dần dần eo hẹp, Diêu Trăn liền đến cửa bái phỏng các hộ nông dân, dùng đồ vật đổi lấy một ít lương thực.

Trên đường trở về, ngang qua một khu rừng núi chút quen thuộc, nàng nhớ tới gần đó Lục Ngạc Mai, lẽ còn những cây cối khác, thể hái một ít cánh hoa mang về, trộn với bột mì một ít bánh hoa tươi, liền gọi Viên Thanh và Hoán Trúc, cùng hai họ rừng, men theo mùi hương tìm kiếm cây mai.

Một lúc lâu , ba cuối cùng cũng tìm thấy cây mai đó, nhưng mặt đều vẻ vui mừng.

Hoán Trúc lẩm bẩm: "... Trời ạ."

Diêu Trăn khẽ mím môi, cây mai trơ trụi, chỉ còn một cây, từ cành lá rụng chất đống gốc cây, thể nhận , đây chính là cây Lục Ngạc Mai đó.

Nàng bước tới, từ chỗ cành cây gãy, thấy dấu vết phá hoại rõ ràng do con gây .

——Rõ ràng, cành cây Lục Ngạc Mai gãy hết, là cố ý .

Còn đó là ai...

Diêu Trăn Viên Thanh bên cạnh cũng đang kinh ngạc, mím mím môi.

Nàng bỗng nhớ tới, đóa Lục Ngạc Mai mà Tần Tụng cài cho nàng, tối hôm đó thấy nữa. Khi đó nàng còn tưởng là rơi mất, bây giờ nghĩ , luôn cảm thấy chỗ nào cũng khả nghi, sống lưng ớn lạnh.

Hoán Trúc liếc sắc mặt nàng, chậm rãi : "Công chúa, hiện giờ gì ạ?"

Diêu Trăn : "Đã đến , thì xem xét xung quanh một chút ."

Ba liền dạo một vòng trong rừng núi, cũng thu hoạch gì. Thời tiết dần dần ấm lên, trong bụi rậm sinh vật xuất hiện, Viên Thanh săn hai con gà rừng, nắm lấy cánh mang về doanh trại.

Khi bọn họ trở về doanh trại, trời còn sớm, gần đến giờ cơm tối.

Bà bếp thấy hai con gà rừng, vui vẻ mặt, hô hoán mấy đàn ông giúp thịt gà, vui vẻ nấu một nồi canh gà lớn.

Diêu Trăn chia một bát canh gà lớn, nàng sườn dốc cao, bên tai là tiếng gió núi rít gào, thổi tan tụ nóng tỏa từ canh gà, hương thơm ngào ngạt.

Nàng thổi nguội canh gà từng ngụm nhỏ, suy nghĩ về cách của Tống Trạc và những khác đến Sóc Phương.

Tính toán một hồi, đưa kết luận là bọn họ hẳn là sắp đến , tâm thần nàng định hơn một chút, uống từng ngụm nhỏ canh gà.

Hoán Trúc đưa cho nàng một cái bánh khô, nàng xé một nửa, giữ một nửa, nhai cùng canh gà.

Cho dù là ở nơi hoang dã, ăn uống tạm bợ, nàng vẫn mất phong thái của công chúa, lưng thẳng tắp, nhất cử nhất động, đều một loại phong phạm mà Hoán Trúc nên lời.

Ăn nửa no, Diêu Trăn liền ngừng ăn, đặt bát sứ lên bàn nhỏ, ánh mắt đờ đẫn, về phía bầu trời rộng lớn xa xăm.

Trời dần tối, ánh tà dương đỏ như m.á.u lặn xuống phía núi Tây, màn đêm đen kịt điểm xít những ngôi thưa thớt, từ từ dâng lên.

Hoán Trúc cũng nhanh ăn xong, hai tay đan ở một bên.

Diêu Trăn đột nhiên đầu nàng: "Hoán Trúc, ngươi đây một chút."

Hoán Trúc , bước nhỏ di chuyển gần nàng.

Diêu Trăn dịu dàng : "Lại gần thêm chút nữa, bên cạnh ."

Nàng một chiếc ghế dài mềm mại, nếu Hoán Trúc bên cạnh nàng, hai sẽ sát cạnh .

Hoán Trúc chút do dự.

Diêu Trăn ánh mắt trong veo, bình tĩnh hòa ái nàng.

Hoán Trúc mím môi, sát cạnh nàng.

Hai cô gái mười lăm mười sáu tuổi, trong đêm khu tịch mịch, y phục sát cạnh .

Hoán Trúc chút căng thẳng, dám ngẩng đầu Diêu Trăn, ngón tay cuộn , Diêu Trăn dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng lên tiếng nữa, hai ai cũng gì.

Một lát , nàng thấy Diêu Trăn nhẹ giọng : "Hoán Trúc, ngươi thể chuyện với , ngươi cho rằng Tống Trạc là như thế nào ."

Nàng nghiêng , mày liễu thanh tú dịu dàng, như đang mong chờ câu trả lời của Hoán Trúc.

Hoán Trúc chớp chớp mắt, lục lọi trong đầu ấn tượng về Tống Trạc, một lát , : "Tống tướng công là nhân vật thần tiên, ừm... phẩm chất xuất trần thoát tục, thanh lãnh đoan chính, xứng đáng là tấm gương cho thanh niên trong triều, dung mạo cũng là phong hoa tuyệt đại."

Diêu Trăn xong, lông mi khẽ rung rung mấy cái, : "Còn nữa , chỉ thôi ?"

Hoán Trúc nghĩ một hồi, thốt mấy từ hình dung, lắc đầu: "Hết ."

Diêu Trăn nâng một tay lên, thành thạo lắm chống một bên má, im lặng một lúc, chậm rãi : "Ta từng đối với , cũng gần như chỉ những ấn tượng . Sau đó..."

Nàng cụp mi xuống.

Hoán Trúc chớp chớp mắt: "Sau đó thì ạ?"

Diêu Trăn thở gấp gáp hơn một chút, mím môi: "Sau đó, tiếp xúc nhiều hơn, hiểu thêm một chút--"

Nàng đến đây, trong doanh trại cách đó xa, bỗng nhiên một trận hỗn loạn, ngay đó một tiếng hí ngựa the thé vang lên, tiếng ồn ào nổi dậy.

Diêu Trăn đột nhiên im bặt, thẳng , cau mày về phía đó, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì ?"

Hoán Trúc cũng lo lắng dậy, lắc đầu tỏ vẻ gì.

Đống lửa lượt đốt lên, chiếu sáng doanh trại trống trải như ban ngày.

Diêu Trăn thấy, mấy điểm sáng nhỏ đang nhanh chóng di chuyển về phía .

Nàng kéo Hoán Trúc đang định xem xét tình hình , khẽ lắc đầu, Hoán Trúc liền dừng bước.

Rất nhanh, mấy điểm sáng đó dừng mặt Diêu Trăn.

Diêu Trăn cau mày, mượn ánh lửa lập nhấp, nhận đến, đồng tử đột nhiên co rút .

Chỉ thấy mấy tên lính cầm đuốc, bọn họ dần dần tách , một khuôn mặt ngoài dự đoán của nàng, từ từ xuất hiện mặt nàng.

Tần Tụng từ trong bóng tối dày đặc, chậm rãi bước , vẻ mặt phong trần mệt mỏi.

Búi tóc lệch lạc, tay áo sờn rách, vẻ mặt khổ sở.

Nhìn thấy Diêu Trăn, hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng : "Công chúa... thuộc hạ vô dụng."

Trong lòng Diêu Trăn thắt , hai tay tay áo rũ xuống run rẩy.

Nàng cố gắng giữ vững hình, chậm rãi : "Chàng đây là... xảy chuyện gì ?"

Tần Tụng chậm rãi : "Sóc Phương đột nhiên lũ lụt nghiêm trọng, tai họa nổi lên khắp nơi, đói khát, dần dần tụ tập một đám lưu dân, những chuyện cướp bóc g.i.ế.c . Thuộc hạ và Quân Thao đến trạm dịch ngoài thành Sóc Phương, đúng lúc gặp đám lưu dân đó, may một đám trong đó bắt giữ, nghĩ đủ cách giãy giụa ba ngày, mới miễn cưỡng thoát ."

Diêu Trăn đến đây, luôn cảm thấy gì đó đúng.

Nàng gọi quần áo tắm rửa cho , cẩn thận đánh giá , đột nhiên phát hiện chỗ đúng, trầm giọng hỏi: "Sao thành Sóc Phương, trở về bên ?"

Tần Tụng cúi đầu: "Thuộc hạ... hầy, Quân Thao bọn họ còn phát hiện thuộc hạ bắt cóc, thành . Tất cả công văn, túi cá thể chứng minh phận thuộc hạ, đều bọn họ lục soát hết, phong tỏa đường thành của thuộc hạ, thuộc hạ bất đắc dĩ, chỉ đành trở về theo đường cũ. Hơn nữa..."

Giọng chút nghẹn ngào, ngẩng đầu nhanh chóng liếc Diêu Trăn một cái, cúi đầu xuống: "Thuộc hạ lo lắng cho công chúa, sợ công chúa ngày đến đây hội hợp, cũng bọn họ lừa gạt, cho nên ngày đêm phi ngựa, vội vàng về báo tin..."

Diêu Trăn xong lời của , là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thở dài một tiếng, sai đưa xuống nghỉ ngơi, nàng ngây thêm một lúc.

Đợi đến khi gió núi thổi qua bên tai, nàng mới chậm chạp hồn, nhận lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tần Tụng năng ấp úng, nàng thấy, còn tưởng rằng... còn tưởng rằng cả đội ngũ đều gặp chuyện, sợ đến mức suýt chút nữa tim ngừng đập.

May mắn , đều bình an vô sự.

Sự xuất hiện của Tần Tụng, ngoại trừ việc khuấy động doanh trại yên tĩnh đêm đó chút hỗn loạn , cũng gây sóng gió gì lớn.

Hắn dường như thương nhẹ, Diêu Trăn rảnh quan tâm, liền chỉ định một thầy thuốc băng bó cho . Con ngựa mà cưỡi đến cũng thương, suýt chút nữa g.i.ế.c chết, Viên Thanh thở dài vuốt ve ngựa, cho ngựa ăn một ít thảo dược, Hoán Trúc cũng lo lắng cho ngựa uống nước.

Đợi đến khi Diêu Trăn bận rộn xong, chậm chạp phản ứng , dường như còn quan tâm đến Tần Tụng như nữa.

Nhận điểm , nàng ngẩn lâu. Cuối cùng, mím môi, nghĩ nguyên nhân, liền quy kết là, gần đây quá bận rộn.

Chỉ là, nàng Tần Tụng bây giờ, luôn cảm thấy giống như lúc , trai ôn hòa tuấn tú, yến tiệc, sở thích gần như giống hệt với nàng.

Chặng đường dài dằng dặc , quá lâu , đều mài mòn con hình dáng nữa.

Cho dù khi Tống Trạc lên đường, để phần lớn lương thảo cho bọn họ, đội ngũ do dẫn dắt hành quân gọn nhẹ. bây giờ lương thảo ngày càng giảm bớt, Diêu Trăn kiểm kê lương thực ít ỏi còn , nhận , bọn họ đến lúc lên đường .

Sau khi thương nghị với mấy vị quan viên ở , bọn họ cân nhắc một hồi, đều đồng ý tiếp tục lên đường, tiên đến Thông huyện cách đó trăm dặm để chỉnh đốn , ở đây chờ đợi nữa.

Đoàn của bọn họ, giống như đoàn của Tống Trạc, đồ vật mang theo bên nhiều hơn một chút, việc chuẩn khi lên đường cũng nhiều hơn một chút.

Diêu Trăn đến trướng của Tần Tụng, báo cho , sắp sửa tiếp tục lên đường, Tần Tụng đáp ứng, cũng bắt đầu thu dọn hành lý của .

Rèm cửa vén lên một chút, Diêu Trăn xuyên qua khe hở, lặng lẽ bóng lưng bận rộn của Tần Tụng, mơ hồ thấy, trai trẻ tuổi năm đó đưa cho một chiếc khăn tay.

Trong lòng nàng một chút bình yên, im lặng một lúc, nhẹ giọng : "Tần công tử, đa tạ ."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tần Tụng , đầu , trong mắt chút kinh ngạc, dừng một chút, mới mỉm : "Cảm ơn gì."

Diêu Trăn gì thêm, mím môi , hiệu cho tiếp tục bận rộn, liền cáo từ.

Ngày hôm , cuối giờ Mão, đội ngũ chỉnh đốn xong lên đường, hùng dũng qua nửa ngọn núi thấp.

Thông huyện tính là quá xa, nhưng đường chút gập ghềnh, vì đoàn chậm hơn một chút, đến khi trời tối hẳn, giờ Dậu mới đến biên giới Thông huyện.

Diêu Trăn đó ở doanh trại trong núi, tin tức phong tỏa. Bây giờ ở ngoài thành Thông huyện, cổng thành canh phòng nghiêm ngặt, thầm nghĩ, lẽ Thông huyện cũng tin tức lưu dân tràn lan, lính canh đóng quân ngoài cổng thành, rõ ràng nhiều hơn nhiều.

Nàng phái một báo tin, vị quan văn xuống ngựa, đến mặt viên quan chỉ huy lính canh, lấy văn thư, ôn tồn : "Công chúa triều giá lâm thành, mong ngài thông báo cho tri phủ, mở cửa nghênh đón."

Cách đó mấy chục bước, Diêu Trăn vén rèm xe lên một chút, chú ý đến động tĩnh bên đó.

Nào ngờ, viên quan chỉ huy lính canh xong, sắc mặt kỳ quái, nghiêng đầu Diêu Trăn bên một cái, nhận lấy văn thư tùy ý lật xem, nghi ngờ hỏi: "Công chúa triều ... là vị công chúa nào?"

Quan văn : "Đích trưởng nữ của bệ hạ và hoàng hậu, Dung Hoa công chúa điện hạ."

Sắc mặt viên quan chỉ huy lính canh càng thêm kỳ quái, xem xét kỹ văn thư trong tay, trao đổi ánh mắt với bên cạnh, : "Vị bệ hạ mà ngươi , chẳng lẽ là Hòa Đế bệ hạ?"

Quan văn hiểu chuyện gì, ôn tồn đáp: "Phải."

Hắn xong câu , viên quan chỉ huy lính canh sắc mặt đổi, ném văn thư lòng một cách tùy tiện, khẩy : "Ngươi còn , Hòa Đế băng hà, bây giờ nắm quyền ở Vọng Kinh là Tứ Vương, Dung Hoa công chúa gì đó, bọn đều cần phụng sự nữa."

Quan văn luống cuống tay chân đỡ lấy văn thư, sắc mặt đại biến, loạng choạng chân, hoảng hốt về phía Diêu Trăn.

Trong đầu Diêu Trăn "ong" một tiếng, cũng dám tin những gì thấy.

Loading...