THƯ NGHI, THÊ TỬ CỦA TA - 7
Cập nhật lúc: 2025-06-12 05:23:39
Lượt xem: 292
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phú quý cầu trong hiểm, ta chuẩn bị chu toàn, lại nhờ người gửi về cho phụ mẫu một khoản lớn, rồi mang theo một nhóm thân tín nhất lên đường tới Nam Hải.
Nửa năm sau, sắp cập bến, ta vẫn đang nghĩ xem phải an trí đoàn thuyền đông đúc sau lưng như thế nào.
Nửa năm trước, ta cùng thương đoàn thông thuộc hải trình xuất phát.
Ai ngờ giữa biển gặp cuồng phong, mấy đoàn thuyền đều bị sóng gió đánh lệch hướng.
Sau đó đến một lục địa xa lạ, mọi người vui mừng quá mức, vừa lên bờ chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị bao vây.
Người bản địa cầm vũ khí kỳ lạ, không phân xanh đỏ đen trắng, lập tức tấn công chúng ta.
Chúng ta lang thang vất vả nhiều ngày, vốn đã là cung nỏ hết lực, nhìn nhiều người cùng đường trọng thương, sắp bỏ mạng.
Nghĩ đến tình nghĩa sống c.h.ế.t bên nhau suốt tháng trời, ta không dám giấu nghề nữa, một mình chống mười, dẫn mọi người mở được một con đường m.á.u.
Nào ngờ người bản địa đột nhiên lui lại, dừng tay, quỳ xuống trước mặt ta.
Họ đưa ra một cuốn sách, trên đó có người múa kiếm y như ta.
Trong những câu từ lắp bắp khó khăn, cuối cùng ta cũng hiểu, bọn họ tưởng ta là hậu nhân của vua họ.
Thì ra xưa kia cũng từng có người từ đại lục chúng ta đến đó, còn từng xưng vương xưng bá.
Kiếm pháp của vương tộc bọn họ giống y như kiếm pháp của ta, nên mới xảy ra hiểu lầm ly kỳ thế này.
Cứ thế, không tốn một giọt sức, ta đã thu phục được một hòn đảo lớn đến không tưởng.
Đúng là dẫm nát giày sắt không tìm thấy, hòn đảo lại ngay trong sóng gió mịt mù.
14
Đảo này tài nguyên phong phú, nhưng so với Đại Phong Triều thì lạc hậu không biết bao nhiêu năm.
Ta mang theo lương thực, trái cây, người bản địa ở đây chưa từng thấy bao giờ; có những giống lúa gieo xuống, vậy mà vẫn có thể sống được.
Ta kiểm kê kho lương, buôn bán cùng người địa phương, kiếm lời đầy túi.
Sau khi đã hoàn toàn thu phục được hạm đội và dân đảo, ta quyết định trở về. O mai d.a.o Muoi
Những người đi cùng, ai muốn ở lại thì ở lại, còn muốn trở về thì đi theo ta.
Chỉ một điều, trên đường trở về, la bàn cùng giấy bút để định hướng và ghi chép hành trình của người khác đều bị ta thu hết.
Ta hiểu rất rõ, hòn đảo này là món quà trời ban cho ta, là đường lui của ta và Đại Tiểu Thư, là bí mật của bí mật, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được.
Chuyến trở về lần này, rất nhiều trai tráng trên đảo thề sống c.h.ế.t bảo vệ ta, đòi theo ta ra ngoài.
Nhiều người như vậy, ta cũng không biết sắp xếp thế nào, đành đưa bọn họ lên bờ trước để dò hỏi tình hình, mới biết dạo này ven biển đông nam có rất nhiều giặc biển làm loạn.
Ta lập tức tính toán trong lòng, một mặt lệnh cho tâm phúc bí mật chuyển tiền bạc, vật tư lên phương Bắc.
Một mặt khác, dẫn hạm đội ra tay cướp của, thôn tính lũ giặc biển lớn nhỏ xung quanh.
Cướp dân đen thì có gì hay ho?
Dân đen đã khổ lắm rồi.
Nếu cướp thì phải cướp bọn tiểu quỷ đông nam kia, trước giờ lũ giặc biển hoành hành, phần lớn là do bọn tiểu quỷ đứng sau xúi giục, bắt dân đen làm bia đỡ đạn.
Hai tháng tiếp theo, ta dẫn người đánh lũ tiểu quỷ tan tác ven biển đông nam, thuận thế đánh thẳng tới sào huyệt của chúng.
Cướp được không ít vàng bạc châu báu, đến lúc đã thỏa thuê rồi mới vui vẻ quay về.
Không trách lũ tiểu quỷ thích cướp bóc, đúng là sướng tay thật!
Tay không mà cũng bắt được sói.
Còn nhanh hơn cả làm ăn buôn bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-nghi-the-tu-cua-ta/7.html.]
Giờ ta giàu đến mức đáng sợ.
Quân đội cũng có tới hơn một vạn người.
Quả nhiên là người có bao nhiêu gan, trời sẽ cho bấy nhiêu lộc.
Suốt gần một năm không về kinh thành, nhiều người không tiện đi cùng, ta đành để phần lớn họ lại trên các đảo gần đó, rồi lặng lẽ đưa một toán nhỏ trở về kinh.
Mười tháng không gặp Đại Tiểu Thư, ta nhớ nàng vô cùng, cũng không biết nàng dạo này thế nào.
Để tránh rút dây động rừng, ta lặng lẽ trở về nhà lúc đêm khuya.
Ai ngờ Văn ca nhi nghe thấy tiếng động, lập tức bật dậy, thấy là ta liền nhào vào lòng.
“Đại ca, huynh về rồi!”
Ta có chút bất ngờ, đứa nhỏ này lần đầu để lộ tình cảm như thế. O mai d.a.o Muoi
“Về rồi, sao lại khóc? Mười hai tuổi đầu rồi đấy.”
Văn ca nhi nghẹn giọng:
“Huynh đi mười tháng, huynh có biết ta và đại tỷ lo cho huynh thế nào không?”
“Ta chẳng phải ba tháng trước đã cho người về báo bình an rồi sao?”
Ta gãi mũi, nghĩ không biết có phải mình quá đáng không.
“Nếu không có thế, chúng ta còn tưởng huynh gặp chuyện gì rồi. Đại tỷ mấy lần tới tìm, mỗi lần đều ở trong phòng huynh đến nửa đêm mới chịu về.”
Nghe vậy, ta nghĩ tới Đại Tiểu Thư cũng vẫn nhớ thương ta, lòng còn ngọt hơn có cả một thuyền vàng bạc.
Vừa trò chuyện với Văn ca nhi, ta vừa đun nước nóng, định tắm cho thoải mái một chút.
Vừa mới chui vào thùng tắm, thì nghe tiếng cửa mở ra.
Một đôi bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai ta.
15
Ta giật mình quay người lại, liền thấy gương mặt khuynh thành của Đại Tiểu Thư.
Hôm nay nàng mặc một thân y phục đen, dưới ánh đèn, những đường chỉ bạc ở cổ áo và tay áo lấp lánh, khiến cả người toát lên vẻ cấm dục, thần bí.
Đôi tay ngọc ngà của nàng càng thêm trắng muốt, mềm mại, đối lập hoàn toàn với làn da ngăm đen của ta do phơi nắng.
Chỗ bả vai bị nàng đặt tay lên, nóng như bị lửa đốt, khiến ta hơi run lên.
“Đại, Đại Tiểu Thư. Sao người lại tới đây?”
“Nếu ta không tới, chỉ sợ Trường Sinh đã quên ta là ai rồi.”
“Sao có thể được, đêm nào ta cũng mơ thấy Tiểu Thư.”
“Ồ, thế mơ thấy gì?”
Ánh mắt nàng đầy vẻ trêu chọc.
Nghĩ tới những hình ảnh trong mộng, ta đỏ mặt tới mang tai, lắp bắp:
“Dù sao… Tiểu Thư không biết thì vẫn hơn.”
Không hiểu sao hôm nay Đại Tiểu Thư nhìn ta như có lửa trong mắt, ánh nhìn quét qua người ta, chỗ nào bị ánh mắt nàng lướt tới cũng nóng lên.
Ta nói năng có chút lắp bắp:
“Đại Tiểu Thư, hay người ra ngoài đợi ta một lát?”
“Ồ? Trường Sinh có chỗ nào mà ta không nhìn được?”