THƯ NGHI, THÊ TỬ CỦA TA - 6
Cập nhật lúc: 2025-06-12 05:23:04
Lượt xem: 261
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu ta không chịu, hắn liền đem người nhà ta ra uy hiếp. Hắn tưởng vậy có thể khiến ta khuất phục, bẻ gãy xương cốt của ta… Ta, sớm muộn cũng sẽ bắt hắn phải trả giá.”
Nghe nàng nói, lòng ta đau đến không thốt nên lời. Biết là vô ích, ta vẫn đi tìm hòm thuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng.
“Tiểu thư có thể lấy thân yếu đuối mà bảo vệ cả Tín Vương phủ và Tần phủ, chỉ riêng phần bản lĩnh này, đã hơn hẳn bao đấng nam nhi thiên hạ. Dám c.h.ế.t vì nghĩa tất nhiên là một loại khí tiết, nhưng có lúc, nó cũng là một sự hèn nhát. c.h.ế.t rồi thì không còn cơ hội xoay chuyển, có thể gắng gượng sống dưới đ.a.o kiếm gió sương, đó mới là dũng khí lớn nhất.”
“Chúng ta ở quê không hiểu nhiều đạo lý cao xa, chỉ biết rằng sống thì mới có hy vọng. Trên đời này không có gì quý hơn sinh mạng, sự trong sạch của nữ nhi cũng không chỉ nằm ở một tấm váy.”
“Ta biết tiểu thư mưu tính lớn lao, người chỉ cần yên tâm tính toán, mọi việc khác cứ để ta lo. Ta nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho tiểu thư.”
“Bất kể thiên hạ thế nào, người quan tâm người, mãi mãi chỉ để ý người đó có sống tốt hay không.”
12
Uống rượu quả nhiên tốt thật, rượu làm gan người ta to hơn, ta cũng dám nói ra trước mặt đại tiểu thư những lời như vậy, quả thực giống như một kẻ đọc sách rồi.
Nàng nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười, như thể có ẩn ý, nhưng ta không hiểu được.
Nàng nói: “Quần áo của ngươi rách hết rồi.”
Ta cúi đầu nhìn vai mình, có chút xấu hổ.
Nhà có chuẩn bị sẵn kim chỉ, nhưng ta chẳng mấy khi dùng tới.
Từ khi Trương thẩm ở sát vách phát hiện quần áo hai huynh đệ ta vá chẳng ra hình thù gì, bà liền nhận luôn việc đó.
Nhưng lần này, đại tiểu thư lại tìm kim chỉ ra, động tác thành thạo, tự tay vá lại cho ta.
Nàng dựa gần như vậy, tóc đen mượt, chiếc cổ trắng ngần như tuyết, hương thơm lượn lờ bên mũi ta.
Tim ta đập thình thịch, chắc chắn nàng đã nghe thấy. Nàng lại sắp cười ta mất thôi.
Nhưng lần này, nàng không cười ta. Nàng thành thục cắt bỏ sợi chỉ thừa, cất kim chỉ đi, dặn dò ta:
“Trường Sinh, nhất định phải tự bảo trọng.”
Nói xong câu đó, nàng liền rời đi.O mai d.a.o Muoi
Căn phòng đột nhiên trở nên vắng lặng.
Ta ngủ đã quá lâu, lại uống mấy chén rượu mỏng, lúc này đang là lúc m.á.u nóng sôi sục.
Đầu óc ta không ngừng suy nghĩ.
Đại tiểu thư sao lại nói cho phép ta “mạo phạm”?
Chẳng lẽ là ý mà ta đang nghĩ?
Trong lòng nàng, ta chắc chắn không giống những kẻ khác.
Ta nghĩ, ta nhất định là một kẻ hầu đặc biệt.
Khác hẳn với bọn Tần Nhị, Tần Tam kia.
Nhưng nàng đẹp đẽ, tựa tuyết giữa núi, như trăng qua rừng tùng.
Ta sao dám vọng tưởng?
Dù sao cũng không ngủ nổi, ta ra sân nhỏ luyện sáu bài quyền, vẫn chưa đã, lại múa thêm tám bài kiếm.
Hai canh giờ qua đi, thấy trời sắp sáng.
Ta đầm đìa mồ hôi, mơ màng chợp mắt một lát.
Sáng hôm sau, Văn ca nhi nhi nhìn ta như c.h.ế.t rồi sống lại.
“Ngươi làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-nghi-the-tu-cua-ta/6.html.]
Ta nhìn đôi quầng mắt đen sì của hắn, không nhịn được hỏi.
Hắn lườm ta một cái, giọng u oán:
“Đại ca tinh lực dồi dào, ta thật lòng bội phục.”
Hẳn là đêm qua ta luyện võ làm hắn không ngủ được. Ta vội vàng xin lỗi.
Bên tiệm sách, chưởng quầy và mấy tiểu nhị đều rất hiểu chuyện, ta vắng mặt hơn một tháng mà bọn họ vẫn theo đúng căn dặn, làm việc đâu ra đấy.
Như vậy ta cũng có thể rảnh tay làm việc khác.
Hơn một năm buôn bán, ta phát hiện: vật gì hiếm thì mới có giá.
Có những thứ người khác không có, mà mình có, là có thể kiếm được tiền.
Có những thứ ở nơi này phổ biến, nhưng đến chỗ khác lại chẳng ai thấy bao giờ, như thế mới gọi là “giao thương”, thương nhân đi khắp nam bắc, chính là kiếm tiền nhờ chênh lệch thông tin.
Vùng phía Bắc cái gì cũng thiếu, sinh tồn đã là khó khăn, đừng nói tới chất lượng sống.
Ta lập hẳn một danh sách chi tiết, trước tiên từ dược liệu, vải vóc, rồi đến son phấn, đồ trang sức vàng bạc.
Đem sang đó, chắc chắn bán chạy.
Không chỉ là bán chạy, ta còn đánh giá thấp bản thân mình.
Ta phát tài rồi!
13
Năm vạn lượng, nếu là trước đây, ta thực sự không dám tưởng tượng, một năm ta có thể kiếm được năm vạn lượng.O mai d.a.o Muoi
Khi ta đưa ngân phiếu cho đại tiểu thư, nàng cũng kinh ngạc.
Nàng khẽ vuốt mặt ta:
“Đều đen hết rồi.”
Tay đại tiểu thư mềm mại, ta không kìm được mà cọ cọ vào.
Nàng đột nhiên thở dài:
“Người khác kính biếu hắn, tuỳ tiện cũng vài nghìn vài vạn lượng. Ta biết ngươi không dễ dàng, nhưng vẫn còn kém xa lắm. Thôi, đừng quá vất vả, chuyện tiền bạc để ta nghĩ cách.”
“Vẫn nên thôi đi, đại tiểu thư ở vương phủ vốn đã không dễ dàng, kiếm tiền để ta lo liệu. Cho ta thêm một năm, ta nhất định mang về nhiều hơn.”
Đại tiểu thư khẽ nhếch môi, rất nhanh lại trở nên điềm tĩnh:
“Không sao, trước kia ta đã chấp mê rồi, tiền của hắn vốn là bất nghĩa, không lấy thì phí.”
Những năm qua ta vẫn luôn dõi theo tình thế triều đình.
Gần đây nghe nói Hoài Vương phạm một sai lầm, bị phe Thái tử nắm được nhược điểm, tổn hại không nhỏ.
Hoài Vương bị giam lỏng ba tháng, trong thời gian đó, đám người Thái tử xa xỉ h.o.a.n.g d.â.m, lại bị người tố cáo, mất luôn một viên đại tướng.
Cả hai bên đều tổn hại.
Bên Thái tử cũng tra ra không ít gian tế.
Ta đại khái đã biết người đứng sau đại tiểu thư là ai, cũng biết nàng đang mưu đồ gì.
Cầu người không bằng cầu mình.
Những năm gần đây, thương mại hải ngoại dần hưng thịnh, xung quanh ta có không ít người đi biển kiếm tiền đầy túi.