THƯ NGHI, THÊ TỬ CỦA TA - 11
Cập nhật lúc: 2025-06-12 05:26:27
Lượt xem: 259
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta rặn ra từng lời:
“Thuộc hạ cầu người… đừng lo cho ta nữa… người còn việc lớn chưa xong… đừng để bị liên lụy…”
“Không thể nào.”
Giọng nàng rất nhẹ, nhưng từng chữ lại dứt khoát như c.h.é.m đá.
Ta nghiêng đầu, thấy nơi khóe mắt nàng lặng lẽ trượt xuống một giọt lệ. Muốn đưa tay lau đi… mà đã chẳng còn chút sức lực nào.
Tiểu thư của ta, mỹ mạo khuynh thành, tài mạo song toàn, cam chịu ẩn nhẫn bao năm, toan tính đủ điều, mới đổi lấy cục diện ngày hôm nay… sao có thể vì ta mà…
Mi mắt ngày một nặng, ta mất đi ý thức.
Nếu c.h.ế.t rồi… thì tốt… sẽ không làm phiền nàng nữa.
Lần nữa tỉnh lại, ta đã nằm trong một gian phòng lộng lẫy nguy nga.
Ánh nến sáng rực, đồ đạc bài trí tao nhã, bên cạnh còn có vài nữ tử mặc đồ giống nhau đứng canh.
Ta vừa động đậy liền đau thấu tim gan, hít sâu một hơi lạnh, không muốn kinh động đến các nàng.
Nữ tử áo xanh cầm đầu thấy ta mở mắt thì vui mừng khôn xiết, lập tức sai người đi:
“Hầu gia tỉnh rồi, mau báo cho công chúa và các vị công tử.”
Ta định lên tiếng, cổ họng lại đau rát vô cùng.
Nữ tử kia rất tinh ý, rót một ly nước ấm đưa tới miệng ta, dịu dàng nói:
“Hầu gia, thái y căn dặn ngài phải tĩnh dưỡng vài tháng. Nô tỳ tên là Thúy Ngọc, có gì cần cứ phân phó.”
“Đây là đâu? Ngươi nhận nhầm người rồi. Ta không phải hầu gia gì cả. Còn tiểu thư nhà ta… tiểu thư của ta thế nào rồi?”
Chỉ cần nghĩ đến giọt lệ rơi giữa trời tuyết kia, tim ta lại nghẹn đến khó thở.O Mai d.a.o Muoi
Nàng ta mím môi cười khẽ:
“Ngài là Vĩnh Nghĩa hầu do đích thân bệ hạ sắc phong, nô tỳ không nhận nhầm đâu.”
21
Ta đang định mở miệng hỏi cho rõ ràng, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thì ra là phu nhân đưa Văn ca nhi nhi, nhị công tử và tiểu tiểu thư cùng nhau bước vào.
"Tham kiến phu nhân."
Ta vội chống người ngồi dậy hành lễ.
Phu nhân vội vàng tiến đến ngăn ta lại, cẩn thận nhìn ta từ trái sang phải, trong mắt ánh lên tia lệ:
"Hảo hài tử, tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt… Những năm qua, con thực sự đã chịu khổ rồi."
"Phu nhân nói quá lời rồi, đây là chỗ nào? Đại tiểu thư thế nào rồi ạ?"
"Giờ thấy con tỉnh lại, chúng ta cũng yên tâm hơn nhiều. Biết con lo cho Thư Nghi, Văn ca nhi nhi, con kể lại mọi chuyện mấy ngày qua cho đại ca con nghe, để nó được yên lòng."
Phu nhân dặn dò xong thì dẫn những người còn lại lui ra, để lại không gian cho hai huynh đệ chúng ta.
Văn ca nhi dặn dò nha hoàn chuẩn bị chút cháo loãng mang tới, rồi ngồi xuống bên giường ta, nói:
"Nghe biểu ca kể lại, hôm đó tìm thấy các người, thì đại tỷ và huynh đang trốn trong một hang núi, huynh hôn mê bất tỉnh, còn đại tỷ thì gắng gượng suốt hơn một ngày đêm, bản thân cũng gần như sắp không trụ nổi, vậy mà vẫn ôm chặt lấy huynh không rời."
Hắn liếc nhìn ta một cái, dường như còn có điều gì khó nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-nghi-the-tu-cua-ta/11.html.]
Thấy sắc mặt ta không tốt, nó liền vội vàng nói thêm:
"May mà biểu ca kịp thời tìm được hai người. Đại tỷ chỉ bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi hai ba ngày là khỏi. Còn huynh thì bị trúng mấy mũi tên, thương tổn đến phủ tạng, lại mất m.á.u quá nhiều, phong hàn xâm nhập, sốt cao không lui... Thái y nói huynh có tỉnh lại được hay không hoàn toàn phải xem vào tạo hóa."
"Đại tỷ đã canh bên huynh mấy ngày, sau đó vì bận trăm công nghìn việc nên mới giao người khác chăm sóc huynh."
Biết đại tiểu thư không sao, lòng ta cũng nhẹ nhõm.
Ta là hạng người gì mà khiến nàng bỏ cả đại sự, ngày ngày túc trực bên giường ta?
"Giờ bên ngoài tình hình ra sao rồi? Vừa rồi sao Thúy Ngọc lại gọi ta là Hầu gia?"
Ta khó hiểu hỏi.
Văn ca nhi nghe vậy bèn mỉm cười, từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc.
Thì ra đại tiểu thư đã mang theo bản đồ phòng thủ thành trì và bản đồ hành quân của Thái tử bị phế và Hoài vương, còn có cả một số thư tín quan trọng qua lại, phát huy tác dụng quyết định.
Tín vương và Thế tử trước tiên đại thắng Hoài Vương, rồi liên kết với Vĩnh An hầu và các thế lực khác trong ngoài giáp công phế Thái tử.
Hoàng đế vốn đã trọng bệnh, nghe tin Hoài Vương và Thái tử c.h.ế.t trận, khi Tín vương mang binh vào cung, ông ta bị kinh sợ đến mức thổ huyết mà c.h.ế.t.
Tín vương đã đăng cơ từ mười ngày trước, phu nhân được phong làm công chúa, lão gia được phong làm Thượng thư bộ Hộ.
Ban đầu đại tiểu thư cũng được phong làm công chúa, nhưng nàng kiên quyết từ chối, nên mới được phong làm Định Tường quận chúa.
Còn ta bởi vì lập được đại công, cũng được phong làm Vĩnh Nghĩa Hầu kiêm Thị lang bộ Binh.
Ngay cả những người mà ta dẫn theo từ Đông Nam cũng lập được đại công trong hai trận chiến, nhiều người được thăng chức, ban thưởng.O mai d.a.o Muoi
Không ngờ ta hôn mê một tháng trời, lại có thể “nằm mà thắng trận”.
Văn ca nhi nói tiếp:
"Đại ca, đại tỷ đã phái người đón phụ mẫu và các đệ muội của huynh lên kinh, hiện tại đã được an trí tại Hầu phủ của huynh. Phụ mẫu bảo, đợi huynh khá lên, là có thể chuẩn bị hôn sự của hai người rồi."
Hôn sự? Của chúng ta?
Ta suýt nữa bị nước miếng làm sặc c.h.ế.t.
22
Thấy ta bày ra vẻ mặt như vừa gặp quỷ, Văn ca nhi liền trêu chọc:
“Sao thế, đại ca vui quá hóa ngốc rồi à?”
“Không phải… Ta… ta là hạng người thế nào, sao có thể xứng… xứng với…”
Ta lắp bắp đến nỗi ngay cả ba chữ “đại tiểu thư” cũng không dám thốt ra.
Không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ đến.
Nàng là trăng trong gương, là hoa trong nước, ai dám mơ đến ngày trăng rơi xuống lòng tay, hoa trong nước nở bên cạnh mình?
Đang nói thì nghe bên ngoài có tiếng Thúy Ngọc và mấy người hầu:
“Tham kiến Định Tường quận chúa!”
“Tham kiến đại tỷ. Hai người cứ nói chuyện.”
Văn ca nhi thi lễ xong thì quay đầu nháy mắt với ta một cái, nhanh chân chuồn mất.
Ta ngẩng đầu lên, bất giác ngây người.
Đại tiểu thư vận cung trang lộng lẫy bằng Văn ca nhim sắc hồng thẫm, bên ngoài khoác áo khoác lụa mỏng màu nguyệt bạch thêu hoa lan thanh nhã.